Dù trong thành phố xe cộ chen chúc, khói bụi mịt mờ, nhưng ở vùng ngoại ô, không khí vẫn còn giữ được phần nào trong lành.
Kiều Hoài Sinh bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cổng viện điều dưỡng.
Tuy bên ngoài Kiều Nam Sơn vẫn nói với người ngoài rằng vợ ông ta chỉ do thể trạng yếu nên lui về an dưỡng, nhưng chỉ có rất ít người biết được… “an dưỡng” ở đây, thực chất là bệnh tâm thần.
Dư Sơn—viện điều dưỡng cao cấp với mức chi phí đắt đỏ, khung cảnh tĩnh lặng, quanh năm hoa cỏ xanh mướt. Mỗi bệnh nhân đều được chăm sóc bởi hơn chục nhân viên hộ lý chuyên biệt, từ khu sinh hoạt đến trị liệu đều đầy đủ mọi thứ. Nơi này, với người khác mà nói, là chốn tốt để tĩnh dưỡng.
Nhưng người ngồi bên mép giường kia—Phó Vân, lại như một cành cây héo úa giữa mùa đông. Tóc bà khô xơ, ánh mắt trống rỗng, cả người như một loại thực vật đang tàn lụi, yên lặng chờ hết thời gian.
“Mẹ, con đến thăm mẹ đây.”
Kiều Hoài Sinh cắm bó hoa tuyết lan mình mang theo vào bình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT