Kiều Hoài Sinh từ trước đến nay luôn mang trong mình không ít những thói quen kiểu thiếu gia.
Ví như chỉ vì muốn mặc cho đẹp, cậu rất ít khi mặc đủ quần áo. Ngay cả vào mùa đông, cũng chỉ chịu khoác hờ một chiếc áo mỏng bên ngoài.
Diêm Linh và Quan Thạc đã nhắc nhở cậu chuyện đó không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, sau khi bắt đầu ở bên nhau, Cố Chu lại chưa từng nói gì.
Hắn chỉ lặng lẽ làm một việc—mỗi lần Kiều Hoài Sinh ngủ gục trong phòng tự học, thư viện hay trên sofa, trên người cậu luôn sẽ có thêm một chiếc áo khoác.
Chiếc áo ấy bao giờ cũng lớn hơn cậu một size, vừa vặn có thể ôm trọn lấy cả người cậu. Mùi bồ kết thoang thoảng trên đó rất dễ chịu. Có lẽ, Cố Chu rất thích cái cảm giác hơi thở của mình lưu lại trên người cậu, thích cái việc âm thầm chiếm giữ ấy, một cách vừa cẩn thận vừa cố chấp, không bao giờ biết mỏi.
Nhưng lần đó, khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào bờ vai Kiều Hoài Sinh, người đang say ngủ bỗng chốc mở mắt.
“Làm gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT