Quan Thạc thật sự chẳng cảm thấy bức ảnh kia có gì đẹp.
Tần Chu ngã sõng soài dưới đất, còn Kiều Hoài Sinh thì đang siết chặt lấy cổ hắn. Quầy bar vốn lộng lẫy đã vỡ vụn tan hoang, những mảnh vỡ rải khắp nền nhà, dưới ánh đèn lại càng nhuốm thêm vẻ thê lương.
Kiều Hoài Sinh hơi cúi người, ghé sát tai Tần Chu, tư thế nhìn qua có vẻ ái muội, nhưng sắc mặt hai người lại càng lúc càng tàn nhẫn, rõ ràng là một cảnh đối đầu sống còn, như thể chỉ cần thêm một giây, ai đó sẽ đâm dao vào tim đối phương không chút do dự.
Một cảnh tượng hỗn loạn, đẫm máu đến thế, có gì mà đáng để hoài niệm?
Quan Thạc định bước lên lấy lại tấm ảnh cứng nhắc đó, nhưng còn chưa kịp đưa tay, đầu ngón tay của Kiều Hoài Sinh đã nhẹ nhàng lướt xuống—như thể cậu vẫn đang nhớ rất rõ cảm giác đó.
Phóng viên sau cùng hỏi Tần Chu trong một cuộc phỏng vấn, về ấn tượng của hắn đối với bữa tiệc hỗn loạn tối hôm ấy.
“Từ trước khi tôi về nước, đã từng nghe danh vị Kiều tổng này rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT