Trong phòng bệnh 601, Lục Tố ngửi thấy mùi nước hoa đến gần, khi sắp ôm lấy cậu thì cậu thản nhiên né sang một bên.
Thẩm Dữ Triệt ôm hụt, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Để anh ôm một cái thì có sao đâu..."
Anh ta bước đến đầu giường, thẳng tay rút hoa trong lọ ra, đặt hướng dương vào trong, anh ta cong môi chào người nằm trên giường bệnh: "Chào anh ba! Em là người yêu tương lai của A Tố…"
Lục Tố cắt ngang: "Không thể nào."
Thẩm Dữ Triệt vẫn tươi cười, anh ta quay đầu tò mò hỏi: "Tại sao?"
"Không thích người lớn tuổi hơn tôi."
Nụ cười của Thẩm Dữ Triệt rốt cuộc cũng biến mất, anh ta nhấn mạnh: "Chỉ hơn hai tuổi thôi!"
Lục Tố vẫn như mọi khi, cậu hoàn toàn không để tâm tại sao Thẩm Dữ Triệt lại đến được viện điều dưỡng này, cậu nhếch môi thản nhiên: "Một ngày cũng không được."
*
Từ Hồi Chu quay lại khu trung tâm thành phố, gặp phải kẹt xe trên một đoạn đường, mãi đến ba giờ mới đến được quán trà cũ nằm ở khu trung tâm.
Trong bãi đỗ xe ngoài trời, Từ Hồi Chu xuống xe, qua một con sông, đối diện là dãy tòa nhà văn phòng khí thế, năm chữ trụ sở chính Lục thị hiện lên rõ ràng.
Từ Hồi Chu thu lại ánh nhìn, bước vào quán trà.
Quán trà cũ này có lịch sử trăm năm, không gian mang phong cách cổ kính, tầng một là sân khấu biểu diễn, tầng hai và tầng ba là phòng riêng.
Mỗi ngày đều có một vở diễn cố định, chỉ cần trả tiền trà là có thể nghe, nếu có khách gọi kịch thì có thể ngồi nghe suốt cả ngày.
Buổi chiều ngày thường, khách không nhiều, chủ yếu là trung niên và người lớn tuổi, Từ Hồi Chu chọn một bàn trống ở góc, quét mã gọi một ấm trà Phổ Nhĩ và một bát mì nước lèo nhỏ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn đến, còn kèm theo một đĩa hạt dưa và lạc.
Mì nước lèo tuy thanh đạm, nhưng có thêm mỡ lợn, kết hợp với vị tươi của nước tương và hương thơm của hành lá, tạo ra một mùi thơm hấp dẫn, Từ Hồi Chu lấy đũa đã được khử trùng ra.
Hôm nay trên sân khấu đang diễn vở "Mượn Gió Đông", kể về trận chiến Xích Bích trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa".
Từ Hồi Chu thỉnh thoảng bóc vài hạt dưa hạt lạc, khi trên sân khấu hát đến câu "Ta tính chắc vào ngày Giáp Tý gió Đông nhất định thổi", anh cầm bát mì lên uống hết cả nước.
Đặt bát xuống bụng theo lệ cũ lại thấy khó chịu, nhưng hôm nay không cần vội, Từ Hồi Chu rót một chén trà Phổ Nhĩ, từ từ uống rồi nghe tiếp vở kịch.
Vở kịch kết thúc, trong ấm trà Phổ Nhĩ vẫn còn một nửa, Từ Hồi Chu nhìn đồng hồ, gần bốn giờ rồi.
Hôm nay không có ai gọi kịch, khách trong đại sảnh lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.
Từ Hồi Chu gọi nhân viên phục vụ đến, lật xem danh mục các vở diễn rồi nói: "Gọi một vở."
Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn đặt đơn: "Vâng ạ! Anh họ gì?"
"Từ."
Ngay sau đó, loa phát thanh của quán trà vang lên: "Anh Từ mời mọi người thưởng thức vở kịch "Mộc Quế Anh thống soái"! Sẽ bắt đầu sau năm phút nữa!"
Vở "Mộc Quế Anh thống soái" có phí gọi khá cao, những người rời đi lại quay lại chỗ ngồi, vừa sôi nổi vỗ tay vừa hỏi ai là anh Từ.
Chẳng mấy chốc ánh mắt từ bốn phía tập trung vào Từ Hồi Chu, người duy nhất trông xa lạ.
Từ Hồi Chu điềm tĩnh mỉm cười, nâng chén trà lần lượt kính trà ánh mắt tò mò của mọi người.
Những ngày tiếp theo, Từ Hồi Chu đúng hai giờ chiều mỗi ngày đến quán trà, sau đó gọi một vở kịch, đến sáu giờ tối mới rời đi.
Dần dần có người chủ động tìm anh trò chuyện, biết rằng anh vừa về nước, rất hứng thú với văn hóa trà và văn hóa hí kịch, số người muốn ghép bàn với anh ngày càng nhiều.
Từ Hồi Chu ít nói, chỉ lắng nghe, nhưng anh nghe rất chăm chú, những người già tìm đến quán trà để giết thời gian thường kéo anh trò chuyện đến giờ cơm mới chịu để anh đi.
Hôm nay là thứ bảy, Từ Hồi Chu đang nghe mấy người mê hí kịch bàn luận sôi nổi, thì một bóng dáng bước vào quán trà, đi thẳng lên phòng riêng tầng hai.
Một người mê hí kịch bóc vỏ lạc, cười nói với Từ Hồi Chu: "Hôm nay cậu tiết kiệm được tiền rồi đấy, có thấy người vừa lên lầu không? Lục Thần Quốc, người giàu có đấy! Ba phòng riêng trên tầng hai đều được ông ta thuê dài hạn, mỗi lần đến đều gọi kịch liên tục đến tận tối."
Từ Hồi Chu liếc nhìn tầng hai, cánh cửa phòng riêng đó hé mở, bên trong tối om không thấy rõ, anh phụ họa theo câu chuyện cầm chén trà lên, uống cạn nước trong chén.
Loa phát thanh của quán trà vang lên: "Ông Lục mời mọi người thưởng thức vở kịch "Hồng Môn Yến"! Sẽ bắt đầu sau mười phút nữa!"
Các trà khách đều vỗ tay cảm ơn, Từ Hồi Chu đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Anh không đi nhà vệ sinh, mà tìm nhân viên quán trà hỏi: "Nhà vệ sinh đang có người xếp hàng, còn chỗ nào khác không?" Anh mỉm cười đầy vẻ áy náy: "Tôi hơi đau bụng."
Nhân viên quán tất nhiên nhận ra vị khách quý mới này, cậu ta nhiệt tình chỉ đường: "Tầng hai rẽ trái cuối hành lang có nhà vệ sinh, anh là khách quen rồi, cứ đi thẳng lên là được."
Từ Hồi Chu cảm ơn rồi lên lầu.
Nhà vệ sinh tầng hai khác với tầng một, trang trí sang trọng hơn, cũng không có ai, Từ Hồi Chu bước đến bồn rửa tay, lấy ví ra đặt lên bàn, rửa tay thật kỹ rồi rời đi.
Anh xuống lầu chào tạm biệt các trà khách, lấy cớ có việc rồi rời đi.
Lục Thần Quốc, con trai thứ ba của Tô Quỳnh Ngọc, ba của Lục Dực Khiêm.
Từ Hồi Chu từng gặp Lục Thần Quốc một lần khi còn nhỏ.
Hôm đó mẹ anh rất vui, hấp một mẻ bánh bao tam giác nhân ngọt mà anh thích, hấp xong thì mẹ bày ra một đĩa lớn, bảo anh mang lên cho dì Từ trên tầng.
Dì Từ mới chuyển đến năm ngoái, sống một mình, mẹ anh thường dẫn anh qua thăm.
Anh bê đĩa bánh bao tam giác nhân ngọt chạy sang nhà dì Từ, tháng trước dì Từ vừa mua một cây đàn piano mới, dạo này đang dạy anh đánh đàn, hôm nay đến bài luyện ngón Hanon.
Tập được một lúc, chuông cửa vang lên, dì Từ chạy ra mở cửa: "Mẹ cháu đến rồi!"
Anh cũng trượt xuống ghế định chạy ra đón mẹ, nhưng ngoài cửa lại là một người đàn ông xa lạ.
Dì Từ hét lên định đóng cửa lại, nhưng người đàn ông chặn chân vào, dì Từ bật khóc, người đàn ông bỗng nhìn về phía anh.
Anh lúc đó vô cùng sợ hãi, trốn sau ghế sô pha lén nhìn bọn họ.
Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, nhanh chóng rời đi.
Sau đó mẹ anh đến, bà và dì Từ nghĩ rằng anh không hiểu, hai người ngồi nói chuyện trong phòng khách, bảo anh quay lại tập đàn.
Nhưng thực ra anh hiểu hết.
Người đàn ông đó tên Lục Thần Quốc, là một kẻ lừa đảo, đã kết hôn rồi mà vẫn lừa dì Từ mang thai em bé.
Đứa bé lớn ngang tầm anh, khi được ba tháng tuổi, dì Từ chưa kịp chia sẻ niềm vui với Lục Thần Quốc thì đã phát hiện ra sự thật, niềm vui hóa thành ác mộng, dì ấy tuyệt vọng rời đi, đau đớn từ bỏ đứa bé.
"Tôi không thể để sai lầm tiếp diễn." Dì Từ lau nước mắt: "Không có đàn ông, tôi sẽ sống tốt hơn!"
Hôm sau dì Từ chuyển đi, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Từ Hồi Chu lại nhìn thấy Lục Thần Quốc một lần nữa trong tin tức kết hôn của Tống Minh Ngạn ba năm trước.
Tống Minh Ngạn gọi ông ta là "chú ba".
Sau này anh tra ra con trai của Lục Thần Quốc bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật, kế hoạch báo thù của anh cuối cùng cũng thành hình, chỉ còn chờ một cơ hội thích hợp.
Vì điều đó, anh đã chờ đợi ba năm.
Thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, cuối cùng Từ Hồi Chu nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp bên bờ sông, rồi tắt điện thoại.
Nửa tiếng sau, Lục Thần Quốc cầm chiếc ví vội vã chạy xuống lầu tìm quản lý.
"Vừa rồi ai đã vào nhà vệ sinh tầng hai!"
Quản lý dè dặt hỏi: "Ông có chuyện gì…"
"Mở camera giám sát!" Lục Thần Quốc cắt ngang anh ta: "Mở camera giám sát ngay lập tức!"
Quản lý cười xin lỗi: "Chúng tôi chỉ có camera ở khu bếp thôi, ông bị mất đồ ạ?"
Lục Thần Quốc sắp nổi giận, nhưng nhớ đến chuyện quan trọng thì kìm lại, cố nhẫn nại rút ví ra: "Có người để quên cái này trong nhà vệ sinh tầng hai."
Quản lý thở phào nhẹ nhõm, cất giọng gọi: "Tiểu Đoạn!"
Một chàng trai béo trắng chạy lại: "Quản lý, có chuyện gì ạ?"
Quản lý hỏi: "Vừa rồi ai lên tầng hai?"
Chàng trai gãi đầu: "Có chuyện gì vậy?"
"Ông Lục nhặt được một chiếc ví."
Chàng trai lập tức gật đầu: "Anh Từ đã lên nhà vệ sinh tầng hai."
Nghe thấy chữ "Từ", hơi thở của Lục Thần Quốc trở nên nặng hơn, ông ta lập tức bước nhanh về phía chàng trai: "Người đó đâu rồi?"
"Đi được một lúc rồi." Chàng trai chỉ về phía quầy thu ngân: "Hồ sơ hội viên chắc có số liên lạc của anh ấy…"
Lục Thần Quốc đã sải bước về phía quầy thu ngân.
Trong lúc chờ nhân viên quán tìm hồ sơ hội viên, Lục Thần Quốc lại mở ví ra.
Ở ngăn để ảnh có một bức hình đã hơi ố vàng, trong ảnh là một người phụ nữ ôm đứa bé ngồi trước cây đàn piano, mỉm cười rạng rỡ nhìn vào ống kính.
Lục Thần Quốc nhận ra người phụ nữ ấy.
Trong tất cả những người phụ nữ của ông ta, ông ta hài lòng và yêu thích bà ấy nhất, tiếc rằng người phụ nữ nhỏ quá ngây thơ, theo đuổi thứ tình yêu duy nhất gì đó, khi phát hiện ông ta đã kết hôn thì vừa khóc vừa làm loạn, còn bỏ chạy.
Lúc đầu ông ta cũng tìm vài lần, không tìm thấy thì cũng quên, vài năm sau một người bạn tình cờ nhắc đến việc gặp lại người phụ nữ, ông ta lại nổi hứng chủ động đi tìm.
Tìm được chỗ ở của người phụ nữ, ông ta phát hiện ra còn có một đứa bé trai.
Phụ nữ đã có chồng con thì ông ta không hứng thú, cho nên rời đi rất dứt khoát.
Ký ức tràn về, Lục Thần Quốc căng não tính toán thời gian, xét theo tuổi tác, ngoại hình, cộng thêm việc chủ nhân chiếc ví mang họ Từ, theo họ mẹ, khả năng cao đó chính là con trai của ông ta!
Sau khi Lục Dực Khiêm trở thành người thực vật, ông ta quá cần một đứa con trai để tranh giành tài sản.
Gần đây ông ta nhận được tin sức khỏe mẹ của ông ta không được khả quan cho lắm, đã gặp luật sư vài lần, có lẽ đang soạn thảo di chúc cuối cùng.
Ông ta hy vọng chủ nhân chiếc ví chính là con trai mình!
Lục Thần Quốc run rẩy cả hai tay, cho đến khi quầy thu ngân lên tiếng: "Tìm thấy rồi!"
Lục Thần Quốc vội rút điện thoại ra: "Đọc đi!"
Nhân viên quầy thu ngân ngạc nhiên trước sự kích động của ông ta, lén nhìn ông ta một cái rồi đọc số điện thoại.
Bấm xong con số cuối cùng, tim Lục Thần Quốc như muốn nhảy lên cổ họng, ông ta siết chặt điện thoại áp sát vào tai.
Giây tiếp theo, trong điện thoại vang lên…
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt, vui lòng gọi lại sau."