”Ký Nhu, đừng có vọng tưởng những đồ không nên thuộc về mình!”
Bên tai vang lên một giọng nam trầm trầm ẩn chứa tức giận, trong lòng Ký Nhu thầm đếm: Ba hai một……..
Quả nhiên, giây tiếp theo từ cằm truyền đến cảm giác đau đớn do bị người ta bóp chặt.
Bàn tay người kia rất lớn, Ký Nhu bị buộc phải ngửa đầu nhìn lên, vì đau mà mắt có chút ánh nước nhè nhẹ, cứ như vậy một đôi mắt long lanh ngập ánh nước ngước lên, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Đau……” Cô không khỏi kêu ra tiếng.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ, người đàn ông hơi ngẩn ra nhưng ngay lập tức trong mắt càng tỏ vẻ ghét bỏ rõ ràng, giây tiếp liền buông tay còn lạnh lùng cảnh cáo:” Nhớ kỹ, cô chỉ là một cái đồ dởm!”
Nói xong liền quay người bỏ đi, cửa vang lên một tiếng “phanh” lớn sập lại.
Chờ sau khi không còn thấy bóng dáng của hắn nữa, Ký Nhu thu hồi lại ánh nước nổi lên trên mắt, xoa xoa chỗ cằm còn đau.
Sống 22 năm trời, Ký Nhu mới biết hoá ra mình tồn tại chỉ là một vật hi sinh trong câu chuyện tình yêu của người khác, còn thường được gọi là pháo hôi.
Tối qua, Ký Nhu đã có giấc mơ rất dài, trong mơ vậy mà nhân vật chính lại không phải bản thân mình, mà là người bạn trai Cố Diên Chu cùng với mối tình đầu của hắn là Lâm Hướng Du.
Trong mơ, người thừa kế tập đoàn Cố thị - Cố Diễn Chu ở thời điểm bạn gái lựa chọn chia tay hắn để xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, dưới sự tức giận đã tìm một thế thân có khuôn mặt giống năm phần bạn gái cũ, hai năm liền thường xuyên dẫn theo bên người, ngay khi mọi người nghĩ là hắn yêu thế thân thì Lâm Hướng Du bất ngờ trở lại.
Khi biết được tin Lâm Hướng Du trở về, Cố Diên Chu đã không chút do dự cùng thế thân chia tay với lí do là không quên được Lâm Hướng Du, sau một phen lì lợm la liếm, truy thê hoả táng tràng hai người họ đã bỏ qua chuyện xưa rồi HE.
Bất hạnh thay, Ký Nhu lại chính là người được coi là thế thân trong câu chuyện.
Cho dù biết mình chỉ là thế thân nhưng trong mơ cô vẫn cam tâm tình nguyện mà yêu Cố Diên Chu, sau lại bị chia tay khiến mọi người xung quanh chê cười, nhận hết mọi sự chế nhạo trào phúng, vốn tính cách đã hướng nội, nội tâm càng mẫn cảm làm cô mắc chứng trầm cảm, cuối cùng chọn t·ự s·át……
Từng cảnh trong mơ đều cực kỳ chân thật, một khắc cận kề cái chết kia đã làm Ký Nhu bừng tỉnh khỏi giấc mơ, tim đập nhanh không thôi.
Cảm giác t.ử v.ong vẫn không thể nào quên khỏi tâm trí được, vì để kiểm chứng tính chân thật của cảnh trong mơ, Ký Nhu cố ý trước mặt Cố Diên Chu nhắc tới Lâm Hướng Du, hơn nữa còn thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Không sai, phản ứng của Cố Diên Chu cùng trong mơ giống như đúc, ngay cả lời nói đều không sai một chữ.
Cả người Ký Nhu lạnh toát, dù cô sớm biết mình chính là thế thân của Lâm Hướng Du, nên không hy vọng xa vời là Cố Diên Chu sẽ yêu mình, vì vậy vẫn luôn an phận thủ thường làm một nhân vật bạn gái, hơn nữa cô cũng hiểu rõ bản thân không phải vì thích Cố Diên Chu mà đồng ý ở bên hắn.
Cô cũng không bao giờ cho rằng mình sẽ t.ự s.át, nhưng mà———
Những lời trào phúng, đồn đại, chửi rủa trong mơ cùng với sự miệt thị của những người đó như hiện rõ ràng trước mắt.
Lẽ nào cô thực sực sẽ rơi vào kết cục trong mơ?
Chính là, lí nào lại như vậy?
Ký Nhu cụp mắt, ưu thương mang theo một tia tối tăm thầm nghĩ: Chuyện tình yêu của các người thì liên quan gì đến cô chứ?
Vì cái gì mà muốn hy sinh cô để ca tụng tình yêu của các người?
Nhìn vào điện thoại, cách thời gian Lâm Hướng Du về nước, Cố Diên Chu đòi chia tay, chính mình hậm hực t.ự s.át còn có một tháng.
Một tháng sao?
Ký Nhu hơi tự hỏi, điều chỉnh lại cảm xúc, hai mày dần giãn ra, khoé môi cũng hơi hơi nhếch lên.
Một tháng, vậy là đủ rồi.
Tại hội sở cao cấp lớn nhất thành phố A, nơi sân chơi giải trí của những kẻ có tiền.
Nơi này xa hoa truỵ lạc, danh tiếng ngợp trong vàng son, so với quán bar hội sở bình thường không giống nhau, nơi này trang trí đơn giản nhưng vẫn xa hoa, từng hàng ghế lô độc lập cùng tính cách âm cực cao, dù là buổi tối cũng sẽ không lộn xộn ánh đèn cùng tạp âm.
Trên tầng cao nhất.
“Chu ca, ngồi một mình đằng kia uống rượu thì có gì vui, mau tới———“ Một người ngồi trên sô pha đối diện, trên tay còn đang chia bài gọi to.
Chỉ là lời còn chưa kịp nói hết đã bị người bên cạnh đạp một cái, phát ra tiếng kêu: “Tê——— mày đá tao làm gì?”
Người bên cạnh hận sắt không thành thép mà trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói:” Mù à, không thấy tâm trạng Chu ca đang không tốt à?”
Nghe vậy, người đang chia bài cẩn thận nhìn mặt Cố Diên Chu, lại nhìn sang người bên cạnh, ngượng ngùng cười.
Người nọ thấy thế, chửi nhỏ một câu “ngu xuẩn”.
Mọi người đều biết, không thể trêu chọc thời điểm tâm trạng Chu ca không tốt, bằng không chính là đâm vào họng súng, chết cũng chưa hết tội.
Đối với họ, người đàn ông mắt điếc tai ngơ, chân dài bắt chéo dựa vào sô pha, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, tay phải lúc được lúc không nâng ly rượu, nhìn kỹ giữa mày mang theo vài phần bực bội, người sáng suốt đều nhìn ra được giờ phút này tâm tình hắn không tốt.
Ánh đèn mờ trên đỉnh đầu chiếu xuống vài sợi tóc tạo thành một bóng mờ nhạt, nửa người vì vậy mà chìm trong bóng tối nhưng lại không ai có thể bỏ qua được sự tồn tại của hắn.
Cố Diên Chu đã không thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy xem điện thoại.
Nhìn danh sách trò chuyện trong wechat, duy nhất không thấy cô, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở ba ngày trước, tâm trạng lại càng thêm bực bội.
Người phụ nữ kia rốt cuộc có chuyện gì?
Trước kia không phải mỗi ngày đều phải gửi cho hắn một vài tin nhắn không có ý nghĩa hay sao?
Tuy hắn thường không xem cũng không trở về, nhưng hiện tại đã qua ba ngày rồi cũng không hề nhận được một tin nào, vậy mà Cố Diên Chu lại thấy có chút không quen.
Chẳng lẽ ngày đó hắn thực sự quá đáng?
Cố Diên Chu trầm mặc hoài nghi.
Kỳ Hoài Lễ sớm đã thu hết một loạt hành vi kỳ lạ của hắn vào mắt, chậc một tiếng:” Cố đại thiếu gia của chúng ta thế mà lại đang đợi tin nhắn của người khác à?”
Nói xong còn làm bộ muốn giật điện thoại của hắn, giây tiếp theo lại chỉ bắt được không khí.
Kỳ Hoài Lê cũng không thèm để ý, thuận thế ngồi sang bên cạnh hắn, một đôi mắt đào hoa mang theo ý định nhìn trộm.
Đáng tiếc, Cố Diên Chu đã xoay tay úp màn hình điện thoại để sang một bên, liếc xéo hắn, trong mắt mang theo ý tứ rõ ràng.
Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng!
Không còn lạ gì dáng vẻ này của hắn, Kỳ Hoài Lễ không thèm để ý mà hỏi thẳng: “Không nói gì chính là cam chịu rồi?”
“Để đoán xem đang đợi tin nhắn của ai nào?”
Nói xong còn ra vẻ suy nghĩ, kể ra vài cái tên nhưng đều không thấy Cố Diên Chu có phản ứng gì.
Cuối cùng trong đầu Kỳ Hoài Lễ xoẹt qua một cái tên, buột miệng thốt ra: “Không phải là đang đợi người bạn gái Ký Nhu kia của ngươi đi?”
Nghe vậy tay đang nâng ly của Cố Diên Chu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại như không có việc gì ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Chất lỏng màu đỏ tươi mang theo hơi cồn, dễ dàng làm người ta nhiễm men say.
Cố Diên Chu cũng không biết vì cái gì, vì cái gì mà chính mình sẽ để ý tin nhắn của Ký Nhu.
Nhớ lại đôi mắt ngấn nước của cô ngày đó, người mà trước nay luôn coi mình là trung tâm Cố Diên Chu thế nhưng sinh ra một tia ý hối hận.
Vẻ ngoài nhìn qua tưởng là công tử phóng đãng, thật ra cũng không có mấy kinh nghiệm nên Kỳ Hoài Lễ không nhận thấy sự khác thường của hắn, kinh ngạc nói: “Nha, không thể nào! Thật đúng là bị ta đoán trúng?”
“Đúng là sống lâu thì cái gì cũng thấy, lần đầu thấy ngươi vì cô ấy mà ảnh hưởng tâm tình.”
“Hai ngươi lại cãi nhau?” Hắn suy đoán nói.
“Aizzzz không đúng a, cô ấy chính là yêu ngươi muốn ch·ết, như thế nào sẽ cùng ngươi cãi nhau?”
Tất cả mọi người biết Ký Nhu thâm tình với Cố Diên Chu, bằng không cũng sẽ không biết rõ chính mình là thế thân, còn cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Nghĩ đến cái gì, Kỳ Hoài Lễ đột nhiên ngữ khí thay đổi, mang theo hoài nghi: “Ngươi sẽ không……”