Ngủ một giấc, hôm sau, khi Dương Phong Cửu rời nhà đến võ quán dạy đệ tử, Từ Trần Nghiên lặng lẽ đi theo Giản Nhiên và mấy người họ lên núi.
Dương Phong Cửu yêu cầu rõ ràng—nhiệm vụ lần này phải do bọn họ tự mình hoàn thành. Để không bị phát hiện là lén gọi người ngoài giúp sức, nhóm người âm thầm phân công nhau cảnh giới, quan sát hành tung của thầy, đồng thời hộ tống Từ Trần Nghiên lặng lẽ lên núi.
Đây là lần đầu tiên Từ Trần Nghiên lên núi nhìn thấy chiếc giếng cổ. Cậu đứng bên thành giếng phủ đầy rêu xanh, đá vỡ rạn nứt, trong đầu cũng nảy ra những ý nghĩ chẳng khác gì mấy người trước—hoặc với tay lên lau, hoặc múc nước giếng rửa đèn.
Kết quả đương nhiên cũng không khác mấy: ngọn trường minh đăng treo bên trên giếng vẫn phủ một lớp bụi bẩn dày đặc, không chút ánh sáng le lói.
Bọn họ thử đi thử lại, thời gian từng chút trôi qua, mặt trời dần nhô lên khỏi làn sương mỏng giữa núi rừng, càng lúc càng lên cao. Ánh nắng gay gắt bắt đầu chiếu rọi từng tấc đất quanh họ.
Cảm giác ẩm ướt trong không khí cũng theo ánh nắng mà trở nên nóng nực, ngột ngạt hơn.
Mấy người họ vô thức tăng tốc, nhưng bất kể cố gắng ra sao, ngọn đèn kia vẫn yên lặng không một tia sáng, bị lớp bùn bụi dày che kín ánh sáng vốn nên rực rỡ của nó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT