Thẩm Trường Đình từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười, ưu nhã, tự phụ, lại mang theo điểm thong dong không chút để ý.

“Không quá đáng, không quá đáng.” Vân Noãn Noãn ngoài mặt hùa theo, nhưng nội tâm lại đang phun trào.

【 Kẻ phản diện giàu có đến thế lại bắt đền ta một bữa ăn nho nhỏ như vậy. Anh ta là có bao nhiêu đói khát, mà vẫn tính toán chi li từng bữa cơm hả? 】

【 Đừng nói là anh ta thích ta đó? 】

【 Chờ một chút, ta nhớ trong sách lúc ta gặp anh ta hình như không phải ở đây. chăng nhẽ cốt truyện bị đẩy nhanh sao? 】

Trong sách.

Lại nắm được một từ mấu chốt.

Thẩm Trường Đình đứng ở cửa, dáng người cao lớn, ưu nhã thong dong, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của cô, quả thật rất kiên nhẫn.

Vân Noãn Noãn dứt khoát bước ra khỏi cửa, chẳng nhẽ cô không trả nổi một bữa cơm hay sao, chỉ là ——

【 Ta không muốn mình có tai tiếng bị truyền ra, quá phiền toái. Phóng viên lại hay đăng tin vớ vẩn bừa bãi như vậy, mọi người sẽ nghĩ rằng ta đang có quan hệ tình cảm với một người ngoài ngành nào đó.】

Thẩm Trường Đình nhướng mày. Mặc dù cảm thấy từ hôn thê vẫn còn hơi xa lạ với mình, nhưng Vân Noãn Noãn thực sự đã so sánh anh với một người ngoài hay đi tung scandal.

Cô ấy cuối cùng không phải là vợ sắp cưới của anh sao?

Sao anh có thể là người ngoài được?

……

Vân Noãn Noãn cuối cùng vẫn đồng ý đi, chẳng qua đã cải trang đôi chút, trong lòng có chút lo lắng.

Cô luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình sau lưng, nhưng khi cô nhìn lại thì xung quanh không có ai.

Vân Noãn Noãn trên mặt có quấn khăn lụa và đeo kính râm, còn cẩn thận quấn khăn chặt hơn, cố gắng để mặt mày bản thân không bị lộ ra bên ngoài.

Cũng may Thẩm Trường Đình hình như biết cách tránh khỏi bị nghi ngờ, luôn giữ khoảng cách với cô khoảng ba mét.

Hai người một trước một sau từ trong đại sảnh khách sạn đi ra khỏi cửa, quả nhiên Vân Noãn Noãn nhìn thấy bóng dáng paparazzi đang đợi ở cửa.

Ánh mắt cô nhìn lướt qua thân hình cao lớn của Thẩm Trường Đình, đột nhiên cảm thấy thân thể anh ta rắn chắc và thẳng tắp như một pháo đài, nên cô chỉ đơn giản di chuyển ra phía sau anh ta, cố gắng giấu thân ảnh của mình.

Thẩm Trường Đình cũng chú ý tới cảnh tượng này, khi hai người qua chỗ paparazzi, Thẩm Trường Đình đột nhiên kéo tay cô, cánh tay của Vân Noãn Noãn bị nắm trong lòng bàn tay của anh.

Thân ảnh cô được che bởi một bên người của anh, tay anh còn khoác lấy tay cô nữa.

Đám săn ảnh (paparazzi) mới liếc mắt nhìn một cái đã nhanh chóng bị thu hút bởi vẻ ngoài của Thẩm Trường Đình, không hề để ý bóng người bên cạnh anh.

Vân Noãn Noãn an toàn bước ra khỏi cửa.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Trường Đình kỳ thực đã sớm bố trí xe đợi ở cổng, tài xế chủ động xuống xe mở cửa cho bọn họ.

“Chào Thẩm tổng.”

Ánh mắt hắn rơi vào Vân Noãn Noãn, có vẻ hơi giật mình, tự hỏi liệu mình có biết cô ta không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play