Lời của bọn họ nói tất nhiên là có lý, nhưng một khi đã làm như vậy, Uông Kính Tùng có thể sẽ cho rằng đây là thái độ chịu thua của hắn, đồng ý ông làm những loại chuyện này.
Địch Ngạn hơi hơi nhăn mày.
Vân Noãn Noãn lại sợ hắn tiếp tục hiểu lầm nên vội vàng nói: “Xin lỗi xong sẽ khiến Uông Kính Tùng yên tâm hơn. Đến lúc đó cậu mang Uông Kính Tùng rời khỏi Nam Thành trước đi. Sau đó lại lấy thẻ phòng đưa cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tự có cách giải quyết.”
Ánh mắt Địch Ngạn trong chốc mắt sáng rực lên, giống như cậu đã tìm thấy hy vọng.
Vẻ mặt của Trình Bằng cũng thay đổi, tựa hồ biết bọn họ đang muốn làm cái gì thì kinh ngạc nói: “Vân lão sư, không hổ là cô.”
Chờ đã... Thẩm Trường Đình thoáng nhướn mày.
Tuy rằng anh chưa từng nghĩ tới việc nhất thiết phải tranh công, nhưng tại sao bọn họ chỉ cảm ơn mỗi Vân Noãn Noãn, còn bỏ anh ra ngoài?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play