Vân Noãn Noãn thấy bộ dạng của hắn rất kỳ lạ, nhìn cậu ý hỏi là như thế nào.
Địch Ngạn mới nhỏ giọng nói: “Chung lão sư cùng Trương lão sư lại cãi nhau, mà hiện tại hai người còn chưa nói chuyện lại.”
Lúc này Vân Noãn Noãn mới phát hiện, nhìn bộ dạng của Chung Khản và Trương Ý Như như đang dương cung bạt kiếm, đều cầm kịch bản mà coi đối phương là tình địch.
Trương Ý Như nghiến răng nghiến lợi: “Chung lão sư, có phải chỗ này anh dùng sức quá mạnh rồi không? Tôi cảm thấy Chung lão sư có phải là diễn kịch nhiều quá rồi, kịch nói là trên sân khấu phải diễn mạnh hơn nữa, trên sân khấu âm thanh còn phải lớn, biểu hiện xốc nổi hơn một chút, bằng không thì khi khán giả ngồi ở phía xa, khả năng có thể thấy không rõ nội dung anh muốn diễn là cái gì.”
“Thế nhưng mà anh đừng quên, Chung lão sư, hiện tại chúng ta không phải là đang diễn kịch nói, thứ chúng ta đang diễn chính là phim truyền hình, mà hơn nữa phim truyền hình chính là cần sự chân thật của cuộc sống, diễn kịch thì không cần kỹ xảo để diễn, mà là dùng chính nội tâm của chúng ta mà diễn.”
“Tôi cảm thấy chỗ này không nên diễn xốc nổi như vừa rồi Chung lão sư thể hiện, hẳn là nên diễn một cách bình tĩnh khi đang đối mặt với quá khứ.”
Chung Khản cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương lão sư, tôi thừa nhận cô nói vài chỗ cũng rất hợp lý, nhưng cũng chỉ có thể là đạo lí riêng của nó. Diễn TV thật ra có rất nhiều loại, tôi cũng cảm thấy chỗ này của tôi cũng không diễn mạnh lắm, nếu như khi nhớ về quá khứ mà diễn quá bình thản, có thể sẽ khiến khán giả cảm thấy tên hung thủ này chỉ là một cỗ máy giết người, không có bất kỳ động cơ hay tình cảm nào để giết người cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play