Vân Minh Viễn trực tiếp quở trách cậu: “Cậu nói chuyện với chị mình thế nào vậy? Nhìn anh cậu đi, hãy học cách anh cậu vừa mới chăm sóc chị cậu như thế nào. Nếu không có việc gì, thì đi về phòng đi.”
“Chị ta sao có thể là chị con được? Con chỉ có một người chị, là Vân Tuý Vi, chị ta có phải Vân Tuý Vi đâu?”
Vân Kỳ Duệ tay xỏ túi quần, vô cảm lướt qua bọn họ, phảng phất như bọn họ mới là người nhà của nhau.
Mà bố cậu, không phân rõ trắng đen, đã đuổi cậu lên lầu.
Vân Kỳ Duệ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi đây để tự rước nhục, sau một tiếng cười lạnh, cậu rời khỏi hiện trường.
Phương Đình nhanh chóng an ủi cô: “Noãn Noãn, đừng trách đứa nhỏ Kỳ Duệ này, nó rời nhà khi còn thiếu niên, chúng ta ít quan tâm đến nó hơn. Mặc dù nó là con út, nhưng bọn bác luôn bận việc công ty từ khi nó còn nhỏ, nên luôn xao lãng trong việc chăm sóc nó.”
Vì vậy, sau này, vợ chồng họ luôn cảm thấy có lỗi với đứa con út này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play