Vân Minh Viễn tự nhiên không nói một lời đem cô về nuôi, nhưng trước đó cũng đã trưng cầu ý kiến của Phương Đình.
Vân Noãn Noãn khẳng định không nhớ, nhưng Phương Đình vẫn còn nhớ rất rõ, khi cô vừa mới sinh còn bé tí như vậy, mắt cũng không có mở ra, khi ấy bà nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, Vân Noãn Noãn hừ hừ một tiếng, Phương Đình liền cảm thấy bà có duyên với đứa bé này
Bà vuốt ve mái tóc của Vân Noãn Noãn một chút. thở dài một tiếng: “Hai ngày nữa con lại phải quay lại đoàn phim quay phim rồi. Quanh năm suốt tháng hiếm mới gặp mặt con được vài lần, một khi tiến vào đoàn thì cũng mất hai ba tháng. Đóng phim vất vả như thế, nếu cảm thấy mệt phải nói ra, quay về nhà lúc nào được cũng được.
Ba đứa nhà mình đều ở bên ngoài, Vân Kỳ Duệ bận đến chân không chạm đất, cả năm hầu như đều không nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Lần này nếu không phải bố ruột bị ốm không rõ lý do, còn không biết ngày tháng năm nào có thể nhìn được cậu.
Phương Đình thở dài: “Con không nhất thiết phải đóng phim mới được, nhà chúng ta nhiều tiền như thế, nuôi mấy người các con cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Phương Đình tuổi tác càng lớn, càng cảm thấy ở bên cạnh gia đình rất quan trọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play