Vân Cảnh Diệu thân là con trai cả, đương nhiên phải làm gương, trong tình huống này lẽ ra anh nên bình tĩnh hơn, nhưng anh lại đứng dậy và cười khẩy nói: “Nếu bố không thích ba đứa tụi con, chi bằng tụi con xin phép được cáo lui trước.”
Trong phòng yên lặng một lúc, sau đó Vân Minh Viễn lại nói mấy lời càng thêm tổn thương: “Được, các người đều đi hết đi. Tôi cần mấy người ở đây có ích lợi gì? Một lũ sói mắt trắng dã, nuôi lớn rồi đều vô dụng! Làm sao có thể giống như Noãn Noãn được, đứa nhỏ này là người biết yêu thương người khác nhất!”
Lời nói có chút gay gắt, ngay cả Vân Cảnh Diệu vốn luôn lạnh lùng như băng nghe xong cũng có chút khó chịu, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
Phương Đình đi ra, Vân Noãn Noãn cũng nhanh chóng đi ra theo vì cô không muốn sự việc trở nên quá căng thẳng.
Cô và Vân Túy Vi nhìn nhau, dựa vào tính tình trước đây của Vân Túy Vi, chắc hẳn cô ấy cho rằng Vân Noãn Noãn lại là người gây ra chuyện này, đã nói gì để tẩy não bố mẹ mình.
Nhưng lần này Vân Túy Vi lại đổi ý, không lập tức châm chọc mỉa mai Vân Noãn Noãn.
Có một sự thay đổi rõ ràng trong thái độ của cô, và ngay cả Vân Cảnh Diệu cũng nhận thấy điều gì đó không đúng.
Vân Cảnh Diệu cũng nhìn Vân Túy Vi, Vân Túy Vi thường xuyên phải chịu thiệt thòi trước Vân Noãn Noãn không kém gì hai người đàn ông bọn họ, cô là người có nhiều tiếng nói nhất trong chuyện này.
Nhưng hôm nay, sự im lặng của Vân Tuý Ví dường như đã ảnh hưởng gì đó mà thái độ biến chuyển.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT