Hôm nay là ngày Hạ Xuân và Mạnh Phùng Đông kết hôn, khách mời đến rất đông, cả nhà họ Hạ tất bật không ngơi tay. Hạ Xuân và bố lo chuẩn bị đồ ăn, bà nội và mẹ cô cùng những người khác tiếp đón những vị khách lần lượt tới.
Hạ Xuân liếc nhìn về phía Mạnh Phùng Đông đang tiếp đám thanh niên trí thức, cô nữ trí thức ngồi đó nói gì đó khiến gương mặt điển trai của hắn thoáng nở nụ cười!
Hạ Xuân bỗng phùng má, đôi mắt phượng sắc sảo ánh lên sự tức giận, định bỏ con dao đang chặt thịt xuống để kéo tay áo Mạnh Phùng Đông mà quở trách. Trước mặt cô, hắn lúc nào cũng nghiêm nghị giảng sách, số nụ cười hiếm hoi có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà giờ lại cười tươi với cô gái khác! Lại còn là Tô Tương – bạn thanh mai trúc mã từ Bắc Kinh cùng hắn xuống nông thôn!
"Xuân này, thím thấy cháu bị quỷ nhập rồi, điều kiện tốt thế sao lại lấy thằng trí thức ốm yếu, sau này chẳng phải là cháu phải nuôi nó sao? Thằng Đại Tráng nhà thím khỏe mạnh thế, đúng là cháu bị mờ mắt..."
Gia đình Hạ Xuân rất có uy tín ở đội sản xuất. Ông bà nội đều là cựu chiến binh, ông nội bị thương ở ngực phải giải ngũ, bà nội là y tá quân y, theo ông xuất ngũ nên về quê làm việc ở bệnh viện huyện. Ông là trưởng phòng bảo vệ, bà là danh y nổi tiếng khắp công xã Thắng Lợi lẫn thành Tương!
Ông bà sinh hai con trai: con trai cả là Hạ Hưng Đông là đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh, ở lại chăm sóc bố mẹ; con trai út là Hạ Hưng Bắc đi lính biên phòng, mỗi năm về được một lần đã là may. Mẹ Hạ Xuân là học trò của bà nội, cũng làm bác sĩ. Gia đình họ Hạ ở đội sản xuất có ba gian nhà gạch: ông bà một gian, bố mẹ Hạ Xuân một gian, chú Hạ một gian. Biết cháu gái lấy Mạnh Phùng Đông – thanh niên trí thức không nhà cửa, chú Hạ viết thư cảnh cáo hắn một trận, đồng thời nhường gian nhà cho đôi trẻ.
Hạ Xuân yêu Mạnh Phùng Đông điên cuồng, nhưng không ngốc đến mức đem hết của cải theo chồng, như thế chẳng phải là hắn thành rể nuôi sao? Cô không muốn nghe thiên hạ xì xào. Nhưng chưa kịp bàn chuyện nhà cửa, hắn đã mua đất cạnh nhà họ Hạ, vội vã dựng xong một ngôi nhà nhỏ sau ba bốn tháng thi công, kịp làm đám cưới hôm nay.
Đáng lẽ là ngày vui, nào ngờ vừa thấy cảnh khó chịu, lại gặp bà Chu đến phá đám, Hạ Xuân nhíu mày, "bịch" một tiếng cắm con dao xuống thớt.
"Thím Chu! Hạ Xuân cháu đây thích đàn ông đẹp trai như Mạnh Phùng Đông, nhìn đã mắt. Mà lỡ lấy phải thằng xấu vừa lười vừa vô tích sự, mới đúng là bị quỷ nhập, mù mắt chứ!"
Hạ Xuân nổi tiếng đanh đá, thím Chu tức đến run người, chỉ tay vào cô:
"Ha! Đại Tráng nhà thím ít nhất là khỏe mạnh, vợ nó không sợ goá. Còn cháu..."
Chưa nói hết câu, Hạ Xuân đã bóp hổ khẩu trên tay bà, khiến bà đau đến tái mặt, im bặt.
"Thím Chu, thím già rồi nên lẩm cẩm. Hôm nay là ngày vui của cháu, cháu không chấp. Bà ăn no uống say nói ít thôi, tiết kiệm sức lực nuôi thằng con vô dụng nhà thím!"
"Thím Chu ơi, hôm nay là ngày cưới của Xuân Nha và trí thức Mạnh, bà nói mấy lời vô duyên này làm gì? Ăn thịt đi, tay nghề của đầu bếp làm ở tiệm cơm quốc doanh của bố Xuân Nha đúng là không phải dạng vừa!"
Hạ Xuân cười nhạt, buông tay bà Chu ra. Bà Vương vội kéo bà ta đi chỗ khác.
Xả được chút bực dọc, Hạ Xuân quay lại bước về phía Mạnh Phùng Đông. Chiếc váy hoa đỏ bay trong gió, hai bím tóc đen nhánh đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp khiến mọi người đều ngẩn ngơ, ngay cả đám trí thức từ khắp nơi cũng phải trầm trồ.
"Trí thức Mạnh, trước giờ bọn tôi không hiểu, giờ thì ghen tị với anh rồi! Chúc anh và đồng chí Hạ Xuân tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!"
Mạnh Phùng Đông dịu dàng như ngọc, dù sống khép kín nhưng được lòng mọi người. Ban đầu mọi người còn bênh vực hắn, sau phát hiện hắn cũng có tình cảm với Hạ Xuân. Nữ có tình, nam có ý ở bên nhau thì sao họ có thể chỉ trích được, cho nên giờ đây ai ai cũng chân thành chúc phúc, liên tiếp giơ chén đựng đầy rượu gạo.
"Cảm ơn, tôi thay Xuân Nha đáp lễ mọi người vài chén!"
Giọng nói ấm áp của Mạnh Phùng Đông vang lên. Hạ Xuân không chỉ thích khuôn mặt mà còn mê giọng nói của hắn.
Nghe thấy niềm vui trong giọng hắn, cơn giận trong lòng cô vơi đi một nửa. Cô kéo tay áo hắn, lôi hắn cách xa Tô Tương, trừng mắt một cái rồi tựa như không có chuyện gì mà quay sang nói chuyện với nhóm thanh niên trí thức, lại còn nhân tiện giật luôn chén rượu trên tay hắn.
"Mạnh Phùng Đông không uống nhiều rượu được, tôi thay anh ấy mời mọi người!"
Đêm nay là đêm tân hôn, nếu ma ốm Mạnh Phùng Đông say rượu mà hỏng việc, cô sẽ tức điên mất!
Rượu nếp có độ cồn thấp, nhưng với người không quen uống vẫn dễ say. Đám trí thức gặp phải Hạ Xuân tửu lượng như biển, vài chén đã choáng váng, vội vẫy tay bảo hai người đi tiếp khách.
Gia đình họ Hạ bận rộn từ mấy ngày trước, mãi đến hơn 8 giờ tối ngày hôm nay mới tiễn hết khách, hoàn thành hôn lễ, cuối cùng đều thở phào nhẹ nhõm.
"Đói chết mất! Chị, anh rể, hai người không ăn cơm à?"
Hạ Đồng 12 tuổi cũng phụ giúp suốt, giờ bụng đói cồn cào, thấy chị kéo anh rể về nhà mới, bèn ồn ào hét to gọi bọn họ lại.
Hạ Xuân thấy ánh mắt ông bà bố mẹ đổ dồn về phía mình, mặt đỏ bừng, thầm chửi thằng em rắc rối!
"Bọn chị không ngốc, lúc rảnh đã ăn no rồi. À... bọn chị về trước đây."
Hạ Đồng còn định nói thêm, bị mẹ nhét một cái bánh bao vào miệng. Cả nhà họ Hạ xấu hổ vì cô con gái mê trai đẹp quá lộ liễu, đành im lặng ăn cơm.
——
Về đến nhà mới, Hạ Xuân lập tức kéo Mạnh Phùng Đông đến bàn ăn, trên bàn có một bát canh gà còn nóng.
"Mạnh Phùng Đông, em nấu riêng cho anh canh gà đó, uống nóng đi."
Gọi là canh gà, nhưng thực ra là thuốc bổ. Từ khi Mạnh Phùng Đông xuống nông thôn vào hai năm trước, Hạ Xuân đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, biết hắn ốm yếu nên nhờ bà và mẹ - cả hai đều là bác sĩ - tìm sách Đông y, tự tay nấu thuốc cho hắn uống, còn bắt hắn tập thể dục, sợ sau này goá chồng!
Dù hai năm qua thể chất hắn khá hơn nhiều, nhưng chuyện phòng the thì ai biết thế nào? Đây là đại sự cả đời, không thể để lại ám ảnh!
Mạnh Phùng Đông thấy biểu hiện kỳ lạ của cô, định hỏi thì bát canh đã đưa đến miệng. Hắn đành uống cạn, nghĩ thầm Xuân Nha yêu mình, chắc chắn không hại mình.
Hạ Xuân đợi hắn uống xong, lại kéo đi tắm. Phòng tắm rộng rãi, có hai bồn. Cô tưởng tên thư sinh này bị mình ảnh hưởng mà đâm hư hỏng, nào ngờ giữa hai bồn có bình phong gỗ chắn ngang – rõ ràng là phòng bị cô!
"Mạnh Phùng Đông, em nói cho anh biết, dù là em say mê anh trước, 'cưỡng ép' anh cưới em, nhưng anh vẫn là tự nguyện, em không ép anh!"
"Không ép. Xuân Nha, anh muốn lấy em."
Tính tình Mạnh Phùng Đông trầm lặng, dù yêu cô nhưng không biểu lộ rõ ràng. Nhưng hắn chỉ cho phép Hạ Xuân tới gần, chỉ tốt với mình cô, hắn đã dùng hành động nói lên tình cảm vô số lần. Câu này là hắn dũng cảm lắm mới thốt ra.
"Anh phải muốn chứ! Anh là đàn ông của Hạ Xuân em mà! Mạng anh là em cứu, anh phải tốt với em cả đời, chỉ được cười với mỗi em! Nghe rõ chưa?"
Hạ Xuân vừa nói xong lại nhớ đến cảnh Mạnh Phùng Đông cười với Tô Tương, ngón tay cô cứ thế chọc vào ngực hắn, động tác trông hung hăng nhưng lực đạo nhẹ như lông vũ – cô đâu nỡ làm hắn đau.
"Xuân Nha, anh nghe em hết."
Qua hai năm chung sống, Mạnh Phùng Đông đã hiểu một điều: đừng bao giờ chất vấn Hạ Xuân khi cô ấy đang giận, nếu không tiểu tiên tử đanh đá này sẽ biến thành ớt hiểm, người chịu trận là hắn, người phải dỗ dành sau đó cũng là hắn.
"Nói nghe hay lắm! Chiều nay anh còn cười với cô thanh mai trúc mã Tô Tương kia kìa! Thôi được rồi, em không chấp cái tên ngốc như anh đâu!"
Hạ Xuân cúi đầu lẩm bẩm, tâm trạng buồn bã, nhưng quyết định hôm nay không làm to chuyện, tạm tha cho Mạnh Phùng Đông một bận! Vừa định quay đi lấy nước nóng tắm rửa, hắn đã nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy hoang mang.
"Thanh mai trúc mã nào? Anh cười với ai?"
Mạnh Phùng Đông không chịu được vẻ mặt ủ rũ của cô, nghe thấy từ khóa quan trọng lập tức muốn làm rõ. Giữa vợ chồng, thành thật là điều tối quan trọng, nếu cứ tích tụ những hiểu lầm nhỏ, tình cảm rồi sẽ rạn nứt!
"... Xuân Nha! Tô Tương không phải thanh mai trúc mã của anh! Cô ấy là họ hàng bên dượng anh, nhờ anh để ý một vài. Ngày đầu đến đây, anh đã gặp em, từ đó về sau chẳng phải là em luôn giúp đỡ cô ấy sao? Cô ấy nói em là cô gái tốt, bảo anh phải một lòng một dạ với em. Anh cười là vì thấy em có bạn bè chân thành, anh vui..."
Mạnh Phùng Đông nhanh nhảu giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa hắn và Tô Tương, nhưng càng về sau càng ấp úng, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên khiến mắt Hạ Xuân sáng rực, chỉ muốn lao tới hôn một cái.
Mạnh Phùng Đông đã là đàn ông của cô, hôn một cái là chuyện đương nhiên! Hạ Xuân bỗng hiểu ra, hai tay bám lấy khuôn mặt điển trai của hắn, kéo hắn cúi xuống rồi đứng nhón chân hôn "chụt chụt" lên hai bên má, âm thanh vang rõ! Mạnh Phùng Đông lúc này giống như con tôm luộc, đờ đẫn không dám nhúc nhích, hơi thở gấp gáp.
"Biểu hiện tốt lắm, phần thưởng cho anh đó! Đi tắm đi!"
Hạ Xuân nhìn đôi mắt đào hoa của hắn phủ một lớp sương mờ, càng thêm quyến rũ, véo nhẹ tai hắn rồi thúc giục.
Hai người tắm rửa xong, nằm dưới chăn đỏ tân hôn, trong phòng yên tĩnh lạ thường. Hạ Xuân vốn hay lảm nhảm như chim sẻ, giờ lại im thin thít, chỉ dám liếc nhìn Mạnh Phùng Đông bằng ánh mắt e thẹn.
Mạnh Phùng Đông nuốt nước bọt, bàn tay thon dài như ngọc run nhẹ, từ từ đặt lên vai trần của Hạ Xuân, rồi kéo cô vào lòng. Hắn sợ cô căng thẳng, định nói gì đó an ủi.
Ngay lúc đó, một thân hình mềm mại ập tới. Hắn ngỡ ngàng nhìn Hạ Xuân đã ngồi lên bụng mình, táo bạo xé áo hắn.
"Mạnh Phùng Đông, đợi anh chủ động thì có lẽ cả đời em cũng không mong được đâu!"
Thôi thì... cưỡng ép vậy!
Hai người lần đầu "thực chiến", sau một hồi mò mẫm dần vào guồng. gương mặt tái nhợt lúc đầu của Hạ Xuân giờ đã ửng hồng, sau vài lần "hòa hợp", cô mệt lả đè lên bờ ngực rộng của Mạnh Phùng Đông, thiếp đi lúc nào không hay.
Mạnh Phùng Đông nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô, thay quần áo rồi ra nhà tắm múc nước ấm, cẩn thận lau người cho vợ. Sau đó, hắn dùng nước còn lại tắm qua loa rồi trở lại phòng, ôm vợ vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Đêm tân hôn đầu tiên, hai vợ chồng lại đồng sàng dị mộng – mỗi người mơ về những chuyện kỳ lạ của quá khứ và tương lai...