Bầu không khí có một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Hứa Tam Vũ suýt chút nữa đã hát lên câu "Tôi không nên ở đây, tôi nên ở trên xe", cuối cùng hắn cũng nghe thấy Kinh Tửu Tửu lên tiếng.

Giọng thiếu niên hơi mơ hồ, còn mang theo chút oán hận và tủi thân, cậu khẽ hỏi: “Cho nên, nguyên lai anh vẫn muốn rời bỏ em?”

Kinh Tửu Tửu rất ít khi oán trách người khác một cách thẳng thắn như vậy.

Xem ra hận cũng hận đến không rõ ràng.

Cho nên tình yêu của cậu cũng chưa bao giờ rõ ràng.

"... Là." Bạch Ngộ Hoài khó khăn lắm mới thốt ra được một chữ từ cổ họng, hắn nắm chặt tay Kinh Tửu Tửu, dùng sức đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.

Hứa Tam Vũ không biết đoạn đối thoại vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, ở phía sau sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai.

Bất quá hắn còn chưa tính là khó khăn nhất.

Hứa Tam Vũ vừa ngẩng mắt, liền thấy chiếc vòng tay trên cổ tay Bạch Ngộ Hoài lại xoay thêm mấy vòng. Bạch Ngộ Hoài trông có vẻ không khác gì, nhưng Hứa Tam Vũ cứ cảm thấy bên tai mơ hồ truyền đến tiếng gào rú quái dị nào đó, cùng với tiếng thiêu đốt.

Bạch Ngộ Hoài như vậy, ngược lại khiến hắn cảm thấy càng sợ hãi hơn.

Bất quá Bạch Ngộ Hoài rất nhanh liền nới lỏng lực đạo, thấp giọng nói: “Đi nói với Cung đạo một tiếng, ngày mai tôi về tổ.”

Hứa Tam Vũ ngơ ngác đáp lời, lúc này mới cảm thấy thở dốc nhẹ nhàng hơn một chút, sau đó vội vàng lên lầu đi tìm Cung đạo.

Bạch Ngộ Hoài mím môi dưới.

Hắn không biết Tửu Tửu sẽ phản ứng thế nào. Phẫn nộ? Không vui? Khó có thể chấp nhận?

Hắn dù chán ghét tà thần lâu đài cổ đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật rằng nó từng là một phần trọc khí tách ra từ người hắn.

Tâm tư của Tửu Tửu, luôn có thể vượt ra ngoài dự đoán của người khác, ... Bạch Ngộ Hoài cũng không thể hoàn toàn dò xét rõ ràng.

Đây là khoảnh khắc Bạch Ngộ Hoài chưa từng trải qua.

Trên thế giới này, rất ít việc có thể làm khó hắn. Bất kể là làm một thiên sư hay là bước chân vào giới diễn viên. Hắn vô luận làm gì, đều phảng phất trời sinh đã được định sẵn cho công việc đó. Cho nên ngoài màn ảnh, hắn luôn trầm ổn hờ hững, không có lời thừa và biểu cảm dư thừa.

Duy chỉ đối với Kinh Tửu Tửu.

Một nỗi bực bội khó tả quấn lấy tâm trí Bạch Ngộ Hoài.

Liên quan đến đó, hắn thậm chí còn sinh ra một tia căm ghét đối với chính mình trong quá khứ.

Kinh Tửu Tửu nửa ngày không nói gì.

Bạch Ngộ Hoài thật sự không thể nhịn được nữa, giọng khàn khàn nói: “... Về trước một chuyến nhé? Em đi cùng anh.”

Kinh Tửu Tửu: “... Ừ.”

Cậu dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Mang theo Hứa Tam Vũ đi.”

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, lúc này thật sự không muốn thêm một cái bóng đèn nào nữa, khiến cục diện vốn đã có chút phức tạp lại thêm phiền toái.

Kinh Tửu Tửu: “... Anh ấy có thể sẽ sợ hãi.”

Cậu và Bạch Ngộ Hoài cùng nhau đi.

Nơi này trừ bỏ một Hứa Tam Vũ, thì thật không còn ai đáng tin cậy.

Ách, tuy rằng cậu và Bạch Ngộ Hoài cũng không xem là người đứng đắn gì cho cam.

Bạch Ngộ Hoài nghe cậu vẫn còn sức lo lắng cho Hứa Tam Vũ, khẽ đáp một tiếng: "Ừ." Đáp xong, lại cảm thấy cách trả lời của mình luôn quá ngắn gọn.

Tửu Tửu vốn dĩ hình như cũng chưa nói là thích hắn bao nhiêu, bị chuyện vừa rồi xen ngang như vậy, liệu có cứ thế mà từ bỏ hắn không?

Bạch Ngộ Hoài không phải là một người bi quan.

Nhưng lúc này giống như chương trình máy tính bị nhiễm virus, trong đầu hắn không thể kiềm chế mà lan tràn ra đủ loại suy nghĩ.

Hắn nheo mắt.

Thậm chí còn liên tưởng đến cảnh Kinh Tửu Tửu một ngày nào đó, thật sự phiền chán thái độ lạnh nhạt của hắn, quay đầu ngọt ngào gọi người khác là "Ca ca".

Ý nghĩ này, quả thực là một khi đã bắt đầu thì không thể cứu vãn.

Chờ Hứa Tam Vũ trở lại, liền phát hiện sắc mặt Bạch Ngộ Hoài càng thêm lạnh băng âm trầm, trông như thể tâm trạng đang rối loạn tột độ.

“Bạch, Bạch ca?”

“Tiểu thiếu gia?”

Hứa Tam Vũ lúc này thật sự có chút hoảng.

Chẳng phải ngày hôm trước còn không thể miêu tả sao? Tôi đã thấy hết rồi mà! Trên cổ Bạch ca còn có một dấu dâu tây to như vậy!

Bây giờ... là ai muốn rút lui vô tình đây?

"Lái xe." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng.

Hứa Tam Vũ vội vàng đi.

Chờ Hứa Tam Vũ lái xe đến, người ngồi vào ghế lái lại là Bạch Ngộ Hoài.

"Hai ngày này ngài cũng đủ mệt rồi, hay là để tôi lái đi." Hứa Tam Vũ có chút lo lắng.

Bạch Ngộ Hoài thắt dây an toàn: “Cậu lái thì ba ngày cũng chưa chắc đã ra khỏi đây.”

Hứa Tam Vũ ngẩn người.

Kinh Tửu Tửu khẽ nói: “Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xem.”

Hứa Tam Vũ vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng hơi thở nóng rực từ miệng và mũi hắn phả lên cửa kính, khiến kính lập tức trở nên mờ ảo. Hứa Tam Vũ đành vội vàng đưa tay lau lau kính.

Khi lớp sương trên kính dần tan đi, nửa khuôn mặt đẫm máu dữ tợn dán sát vào, lọt ngay vào tầm mắt Hứa Tam Vũ.

"Ôi trời ơi, tôi mù rồi, tôi không thấy gì hết!" Hứa Tam Vũ nhắm chặt mắt.

Kinh Tửu Tửu cũng bị dọa đến xấu hổ.

Cậu nhíu mày, muốn rúc vào lòng Bạch Ngộ Hoài, nhưng lại khựng lại. Rõ ràng là đang nhắm mắt.

Hứa Tam Vũ lại không có kỹ năng như vậy, cứ trơ mắt nhìn ra ngoài cửa kính, có khả năng thấy hết thảy những cảnh tượng đáng sợ.

Vô số quỷ hồn, vai kề vai tiến về phía thành phố điện ảnh.

Phảng phất như hành hương cuồng nhiệt, không biết mệt mỏi và đau khổ.

Hứa Tam Vũ nào đã từng gặp cảnh tượng như vậy?

Hắn bám chặt vào cửa xe, thân hình run rẩy. Gần như không dám nhìn nữa, nhưng con người lại kỳ lạ như vậy, càng sợ hãi thì càng không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

Hứa Tam Vũ run rẩy lấy ra thuốc lá và bật lửa, nhưng hắn chợt quay đầu nhìn Kinh Tửu Tửu ở hàng ghế sau.

Tiểu thiếu gia vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, khí chất cao quý.

Hứa Tam Vũ đành phải bỏ điếu thuốc trở lại.

Vừa làm xong động tác này, Hứa Tam Vũ lại ngẩng đầu, suýt chút nữa kinh hãi đến rách khóe mắt.

Thành phố điện ảnh dần dần nổi lên sương mù, làn sương mù rất nhanh đã bao phủ tất cả các công trình kiến trúc bên trong.

"Bạch, Bạch ca! Phía trước không có đường!" Hứa Tam Vũ la lên một tiếng.

Kinh Tửu Tửu nghe tiếng cũng mở to hai mắt.

Nhưng trên mặt Bạch Ngộ Hoài không có chút cảm xúc nào thay đổi, hắn chỉ nhanh chóng lùi xe lại, nói với Kinh Tửu Tửu một tiếng: "Đừng sợ." Nói rồi, hắn dừng lại một chút, thậm chí còn nói thêm một câu: “Tửu Tửu đừng sợ.”

Sau đó ngược lại đạp mạnh chân ga hơn.

Chiếc xe giống như mũi tên rời cung, lao vút ra ngoài.

Chờ Hứa Tam Vũ hoàn hồn lại, thành phố điện ảnh đã ở phía sau. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: “Trông có chút đáng sợ, giống như ánh mặt trời cũng không chiếu vào được...”

Kinh Tửu Tửu cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

Vô số quỷ hồn đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào bên trong, đột nhiên dừng lại, hình như có cảm giác gì đó mà đồng loạt nhìn về phía chiếc xe này. Nhưng phần lớn chúng đã mất đi linh trí và ý thức, lúc này giống như một đám ngốc nghếch khổng lồ, phía trước dẫn đường thế nào, phía sau liền đi theo như vậy…

Đầu chúng xoắn xuýt hết cả lên, do dự mãi.

Cuối cùng chỉ có một số ít quỷ đuổi theo.

Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm: “Nếu quỷ đều ngu ngốc và trật tự như vậy, thì địa phủ này xây dựng cũng quá dễ dàng...”

Chờ xe đến biệt thự của Bạch Ngộ Hoài, Đình Nhất đại sư đã ở bên ngoài đón. Những quỷ hồn kia vừa thấy ông, còn chưa đợi đại sư mở miệng niệm kinh Phạn, đã sợ hãi bỏ chạy tán loạn, chạy trước để tỏ lòng kính sợ.

Đình Nhất đại sư nhìn Bạch Ngộ Hoài, thầm nghĩ vẫn còn mang về được một khối, không khỏi trong lòng khẽ thở dài một hơi.

“Sao lại mang theo chút quỷ hồn trở về?”

Đình Nhất đại sư đã chứng kiến sự lợi hại của Bạch Ngộ Hoài, cho nên không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Người Quy Vân Môn theo ra, thấp giọng nói: “Sư tổ để ngăn chặn lực lượng trong cơ thể, đeo một chiếc vòng tay, những quỷ hồn đó tự nhiên ngửi không ra mùi vị...”

Bạch Ngộ Hoài lên tiếng, cắt ngang lời người Quy Vân Môn, hắn nói: “Bởi vì Tửu Tửu.”

Đình Nhất đại sư ngẩn người: “Những con quỷ đó coi tiểu hữu như vị vua để triều bái?”

"Ừ." Bạch Ngộ Hoài nói đến đây, sắc mặt liền nhịn không được lại trầm xuống, “Chúng sẽ bản năng khát khao, hướng tới hơi thở trên người Tửu Tửu.”

Đình Nhất hơi há miệng, còn muốn nói gì đó.

Bạch Ngộ Hoài đã trầm giọng hỏi trước: “Tượng tà thần đâu?”

Đừng nói Đình Nhất, người Quy Vân Môn cũng cực ít khi thấy Bạch Ngộ Hoài lộ ra vẻ cảm xúc như vậy, không khỏi vội nói: “Sư tổ, vẫn đặt ở trong trận pháp, sư tổ mời.”

Bọn họ bước qua cổng.

Lúc này Kinh Tửu Tửu mới gần gũi mà tận mắt nhìn thấy hình dáng tà thần lâu đài cổ, vừa thấy, càng thấy giống nhau như đúc.

Nếu nó có thể hóa thành hình người.

Đứng chung một chỗ với Bạch Ngộ Hoài, có lẽ thật sự rất khó phân biệt.

Tà thần không có thân xác, nó chỉ có thể phát ra âm thanh nặng nề: "Các ngươi cuối cùng cũng gặp được." Tròng mắt nó xoay chuyển, phóng ra ánh sáng đỏ: “Bạch Ngộ Hoài, sư tổ Quy Vân Môn, Trọc Vô... Ta là ngươi, ngươi cũng là ta. Ngươi không thể luyện hóa ta. Bọn họ cũng không luyện hóa được ta.”

Bạch Ngộ Hoài chậm rãi tiến lại gần.

Có lẽ tròng mắt tượng tà thần thật sự quá nhỏ, có lẽ vị trí đặt nó quá thấp, nó không nhìn rõ vẻ hờ hững lạnh lẽo trên mặt Bạch Ngộ Hoài.

Có lẽ nó thấy, nhưng Bạch Ngộ Hoài luôn có thái độ như vậy, trong mắt nó, cũng không có gì khác biệt…

Tròng mắt tà thần chuyển động.

Nó thậm chí còn đắc ý liếc nhìn pho tượng Phật bốn mặt giả kia.

Thứ này trốn không thoát khỏi kết cục bị luyện hóa.

Nhưng nó lại là hóa thân của Trọc Vô.

Tà thần nhìn về phía Kinh Tửu Tửu: “Ngươi thích Bạch Ngộ Hoài như vậy.”

Nửa câu đầu lời nói khiến sắc mặt Bạch Ngộ Hoài đẹp hơn một chút.

Tà thần: “Vậy ngươi cũng nên thích ta mới đúng chứ.”

Những lời này, lập tức khiến sắc mặt Bạch Ngộ Hoài lại trầm xuống, thậm chí trở nên càng thêm âm lãnh.

Hứa Tam Vũ: “...”

Mẹ kiếp, ngươi đúng là đang nhảy Disco điên cuồng trên lôi trường mà!

Bạch Ngộ Hoài rũ mắt nhàn nhạt nói: “Bạch Phượng, trước tiên đưa Tửu Tửu ra ngoài đi.”

Bạch Phượng, chính là tên của bà lão.

Bà lão đáp một tiếng.

Kinh Tửu Tửu ngẩn ra một chút, đi theo Bạch Phượng ra ngoài.

Tà thần lâu đài cổ hình như có cảm giác gì đó, âm điệu lập tức thay đổi: "Ngươi muốn làm gì?" "Ngươi muốn đích thân luyện hóa ta? Ta là một phần của ngươi! Ta chính là ngươi!" “Ngươi không hỏi xem Kinh Tửu Tửu ở ngoài cửa sao? Ngươi muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt giống nhau này, bị ngươi hủy diệt sao?”

Nó một hơi nói rất nhiều lời.

Bạch Ngộ Hoài không dao động, hắn chậm rãi tháo chiếc vòng tay xuống.

Từ xa, tiếng kêu rên của quỷ hồn truyền vào tai tà thần.

"Kinh Tửu Tửu cũng là quỷ... Ngươi không sợ sơ suất giết luôn cả hắn sao?" Nói đến những lời này, giọng tà thần đã hoàn toàn biến điệu vì kinh hãi và phẫn nộ.

"Hắn không phải quỷ, là thần. Cái đám người trộm tượng thần ngày đó, chẳng phải ngươi đã thấy rồi sao?" Bạch Ngộ Hoài rũ mắt, nhàn nhạt hỏi lại.

"Kia cũng chỉ là nửa thần... Hắn chung quy vẫn còn một nửa là quỷ! Ngươi sẽ giết hắn, ngươi sẽ giết hắn..." Tà thần lâu đài cổ lạnh giọng lặp đi lặp lại đến đây, đột nhiên dừng lại, sau đó hắn không thể tin được mà nhớ ra điều gì, kinh thanh nói: “Ngươi đem thể dịch của ngươi cho hắn? Các ngươi... Các ngươi...”

Đám lão quang côn Quy Vân Môn ở bên ngoài nghe được mặt đỏ tai hồng.

Đình Nhất chắp tay niệm Phật: “A di đà Phật.”

Kinh Tửu Tửu ngẩn ra một chút, cuộn cuộn ngón tay, không nhịn được tò mò nhìn vào.

Cậu đích xác không cảm thấy nửa phần khó chịu…

Trong phòng.

Khóe môi Bạch Ngộ Hoài lúc này mới hơi cong lên, hắn khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Nhưng rất nhanh, khóe môi hắn lại mím chặt xuống, thần sắc lạnh băng.

Ngày hôm trước vui vẻ bao nhiêu, ngày hôm sau cái thứ này hiện nguyên hình, lại khiến người ta chán ghét bấy nhiêu.

"Ngươi giết Tửu Tửu của ta." Bạch Ngộ Hoài lạnh nhạt nhấc pho tượng thần lên.

Nhìn khuôn mặt giống nhau, cũng không có chút động lòng hay mềm lòng nào.

Tà thần phát ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cũng muốn giết ta? Muốn giết một phần của chính ngươi? Nếu Kinh Tửu Tửu không chết, làm sao hắn gặp được ngươi? Cả đời các ngươi không thể tương phùng. Làm sao ngươi biết, đây không phải là vận mệnh đã định sẵn? Ta chỉ là thúc đẩy vận mệnh một vòng!”

“Vì sao ngươi không dám hỏi trước Đình Nhất, tất cả mọi chuyện này rốt cuộc có phải là Trọc Vô từ mấy ngàn năm trước đã viết ra kế hoạch hay không? Ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi có thể giết Trọc Vô sao? Ngươi có thể giết chính ngươi sao?”

“Cho dù muốn trách, cũng nên trách lòng tham của Kinh gia, người đời vốn là như vậy! Nếu hắn không biến thành quỷ, có lẽ cũng sẽ trở thành kẻ dơ bẩn...”

Lời tà thần chưa dứt.

"Phanh" một tiếng, như tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Ngón tay thon dài của Bạch Ngộ Hoài đặt trên cổ pho tượng, dùng một chút lực, bóp nát nó.

Một luồng sức mạnh cực kỳ cường hãn, lấy biệt thự làm trung tâm, chợt lan tỏa ra.

Đình Nhất hơi biến sắc, trong miệng liên tục niệm chú.

Hứa Tam Vũ hoảng sợ ngẩng đầu.

Bầu trời này bao trùm trong một mảnh kim quang, ánh sáng chói lọi ép xuống khiến người ta cong lưng, gần như không thở nổi. Trong khoảnh khắc, phong vân biến động, bên tai mơ hồ vang lên tiếng kêu thảm thiết phảng phất từ địa ngục truyền đến.

Đình Nhất lẩm bẩm: “Quái lạ, Bạch tiên sinh rốt cuộc muốn làm gì?”

Kinh Tửu Tửu xuyên qua cửa kính, chỉ có thể thấy thân ảnh thẳng tắp của Bạch Ngộ Hoài, tư thái sắc bén cường hãn. Khác... cậu liền thanh âm cũng nghe không rõ.

Người Quy Vân Môn thấp giọng nói: “Tiên nhân thành thánh, vì sao chỉ là vứt bỏ trọc khí? Bởi vì cùng một gốc. Chính mình không thể giết chết trọc khí của chính mình.”

“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào.”

"Huyết của sư tổ." Hắn nói.

"Tà thần lâu đài cổ sống nhờ pho tượng vỡ vụn thành phiến.

Nó hóa thành một cổ khí, mọi nơi phi thoán, lại bị Bạch Ngộ Hoài thong thả ung dung mà chộp vào trong tay, một chút đem nó xé nát, tẩm lấy huyết.

Tà vật chung quy là tà vật.

Nó kêu rên lên, mỗi một khối vỡ vụn thân thể, đều ở giãy giụa, kêu thảm thiết, phảng phất đồng thời gặp bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro chi khổ.

“Mưu toan có được Tửu Tửu, ân? Ngươi cũng xứng?” Bạch Ngộ Hoài mặt vô b·iểu t·ình mà nói: “Ta đảo thật đúng là muốn gi·ết Trọc Vô.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mãn đầu óc đều là Tửu Tửu khả năng không cần ta Bạch ca, đánh ra một trương khí điên.

Sớm! Ta rốt cuộc viết ra tới, ta cũng thật bổng!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play