Cậu nhìn Chu Trạch Kỳ, đột nhiên cảm thấy ấn tượng về đối phương tốt hơn rất nhiều.

Thực tế, Hề Thủy không quá nhạy cảm với chuyện xấu đẹp, ở Kinh Vũ người đẹp nhiều như mây, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cậu, bà nội cậu, bạn bè thân thích, dung mạo đều không chê vào đâu được, cha mẹ cũng nói với cậu rằng vẻ bề ngoài không thể đại diện cho toàn bộ một con người.

Vì vậy, tiêu chí chọn bạn của Hề Thủy, ngoại hình chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải sạch sẽ, lễ phép, yêu nước yêu học tập, tôn trọng phụ nữ......

Chu Trạch Kỳ đáp ứng được điểm đầu tiên trong yêu cầu của cậu.

Trên người không có mùi khó chịu.

Kinh Vũ và Kinh Thể ở điểm này không khác nhau, thời gian dài cường độ cao huấn luyện, mồ hôi đầm đìa là không tránh khỏi, nên phòng luyện công chuyên nghiệp của họ đều được trang bị phòng thay đồ và phòng tắm vòi sen. Nhưng trước đây Hề Thủy từng gặp bạn học mấy ngày không tắm, không thay quần áo, bộ đồ luyện công lấy từ trong túi ra đen sì một cục, mùi dưa chua, mùi chân, thật sự là không chịu nổi, nghe nói Kinh Thể cũng có người như vậy.

Nhưng Chu Trạch Kỳ không phải người như vậy.

Hề Thủy có chút kinh hỉ.

Ánh mắt Chu Trạch Kỳ rời khỏi mặt Hề Thủy, "Sữa tắm hương bưởi, cậu cũng có thể thử xem."

Hề Thủy "ha ha" hai tiếng, "Tớ tưởng là mùi hormone, hóa ra là sữa tắm à?"

"?"

Từ nhỏ Chu Trạch Kỳ đã được tâng bốc, cao ráo, đẹp trai, người theo đuổi không ngớt, đối với những lời nịnh nọt sớm đã sinh ra sức miễn dịch siêu cường.

Người cố tình gây chú ý với hắn cũng không ít.

Nhưng Hề Thủy không giống kiểu người này.

Hormone?

Hề Thủy có khuôn mặt không biết mùi hormone là gì, còn hormone.

"Sao cậu cũng chuyển ra ngoài ở vậy?" Trên đường về, Hề Thủy chủ động bắt chuyện với Chu Trạch Kỳ.

Chu Trạch Kỳ cao hơn Hề Thủy một chút, khi ở cùng Ngô Sí Bàng và đám bạn, hắn ít khi đi chậm rãi như vậy.

Hắn đáp: "Ở một mình tương đối tự do." Giường tầng ở trường chật chội đến khó chịu.

"Còn cậu?"

Hề Thủy ôm bình nước trả lời, "Tớ muốn luyện múa, phòng luyện múa ở trường đóng cửa sớm quá, hơn nữa Lâm Tiểu Kim cứ thích rủ tớ đi ăn này nọ, à, Lâm Tiểu Kim là bạn tớ."

"Rủ cậu đi ăn gì?" Chuyện này cũng có thể thành phiền não à?

"Tụi tớ là dân nhảy, không thể béo được." Buổi chiều Hề Thủy chỉ ăn một bát salad, Kinh Vũ có nhà ăn riêng, cơm nước đều phù hợp với nhu cầu của vũ đạo, lượng calo và dinh dưỡng sẽ không làm họ chết đói, nhưng tuyệt đối không thể gọi là ngon miệng. 

"Cậu thích ăn gì?"

Nói đến cái này thì Hề Thủy tỉnh táo hẳn.

"Kushikatsu, kebab, bánh kem nhiều lớp, gà rán, lẩu, khoai tây chiên, hamburger......" Hề Thủy đếm trên đầu ngón tay, rồi hạ xuống, "Nhưng tớ đã lâu không được ăn rồi, lần cuối ăn bánh kem là đầu tháng trước."

Cậu nhớ rõ như vậy là vì quá ít khi được ăn ngon, mỗi lần ăn đều như chứa một bụng nước mắt, đến cái hộp bánh kem cũng phải liếm sạch.

Chu Trạch Kỳ thấy cậu thèm thuồng đến vậy, hơi nhíu mày, "Lượng vận động của các cậu không phải rất lớn sao? Sao chế độ ăn lại nghiêm ngặt thế?"

"Vì ăn một bữa thì không sao, nhưng không thể ngày nào cũng ăn ấy, hình thành thói quen ăn uống không tốt thì thảm lắm." Hề Thủy nhớ tới có một anh khóa trên ở khoa mình, vì thất tình nên ăn uống mất kiểm soát, kết quả không giảm được cân, bèn nôn khan, móc họng đến xuất huyết dạ dày, sau đó phải tạm nghỉ học vì trầm cảm và chứng rối loạn ăn uống tâm thần.

Sau đó, chủ nhiệm lớp còn nói chuyện sâu sắc với họ, họ biết rõ ngành này yêu cầu cao về hình thể, có người được trời phú cho vóc dáng đẹp, có người lại phải cả đời thắt lưng buộc bụng, được cái này mất cái kia, chủ nhiệm hy vọng họ có thể lý trí cân bằng giữa dục vọng và lý tưởng.

Lý tưởng của Hề Thủy lớn hơn dục vọng, vì vậy, cậu vẫn là nên ăn ít đi thì hơn.

Chu Trạch Kỳ rũ mắt nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của Hề Thủy, như hai ngọn đồi nhỏ, đã rất gầy rồi.

"Tôi biết nấu ăn, có cơ hội cậu có thể đến nếm thử." Chu Trạch Kỳ nói nhỏ.

"Hả, cậu biết nấu ăn á? Cậu biết làm món gì?" Hề Thủy có chút ngạc nhiên, vì Chu Trạch Kỳ trông không giống người biết nấu ăn chút nào, ngược lại rất giống người sẽ đập phá đồ đạc.

"Nhiều lắm."

"Nhiều lắm bao nhiêu món đó?"

Chu Trạch Kỳ im lặng một lát, nghiêng đầu, cười như không cười nhìn Hề Thủy dò hỏi cặn kẽ, "Cậu đang nghĩ, nếu những món tôi biết làm mà cậu không thích thì cậu sẽ từ chối tôi, đúng không?"

Mặt Hề Thủy nóng lên, vội vàng giải thích, "Tớ không có nghĩ vậy."

"Tớ đang nghĩ, sau khi cậu nói cậu biết làm món gì, tớ sẽ cổ vũ nói cậu giỏi quá." Hề Thủy thành thật khai ra dự định của mình.

Chu Trạch Kỳ: "......"

Sáng sớm hôm sau.

Hề Thủy như thường lệ bắt đầu luyện công buổi sáng từ lúc 6 giờ, sợ ồn đến hàng xóm, cậu kéo cửa kính sát đất lại, luyện xong xuôi khi ra ban công lấy quần áo mới đi ra ngoài.

Trên ban công cậu trồng mấy chậu xương rồng bà, là Lý Uyển Chi mang từ nhà đến, vốn dĩ đã rất tốt, cây xương rồng bà to bằng bàn tay đã nở hoa màu đỏ rực.

Hề Thủy muốn tắm rửa sau khi luyện múa xong.

Giá treo quần áo tự động trượt xuống, khi nâng lên thì cửa nhà hàng xóm bên cạnh đột nhiên mở, người hàng xóm mới cầm theo một chiếc áo thun, vừa mặc vừa ngáp.

Ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào tám múi bụng rõ ràng của người hàng xóm mới, da hắn cũng rất trắng, vóc dáng không chê vào đâu được, khiến Hề Thủy có chút ngẩn người.

Vì Lâm Tiểu Kim từng nói với cậu rằng cơ bụng cũng là do trời phú, có người chỉ có sáu múi, hoặc bốn múi, dù có luyện thế nào thì số lượng cũng không thay đổi được.

Chu Trạch Kỳ thật có năng khiếu.

Chu Trạch Kỳ cũng thấy Hề Thủy.

Hắn khẽ xoa tóc, "Chào buổi sáng." Vừa mới tỉnh ngủ, giọng khàn khàn trầm thấp.

Cổ họng Hề Thủy bỗng dưng căng thẳng.

Mồ hôi trên mặt Hề Thủy lấp lánh, có lẽ vì ánh nắng, nửa khuôn mặt cậu đẫm trong màu vàng, gần như trong suốt, thậm chí có thể thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới cổ.

"Chào buổi sáng." Hề Thủy đáp lại, rồi ôm quần áo vào phòng.

Chu Trạch Kỳ trở về phòng, hắn mới chuyển đến, trong phòng không có nhiều đồ đạc, trông khá trống trải.

Căn hộ này là chị hắn năm đó học đại học ở Kinh Đại, ba hắn mua cho chị, sau này Chu Trạch Trí đi du học, căn hộ này luôn bỏ trống, ba mẹ hắn cũng không nhắc gì với hắn, mãi đến khi hắn nói ký túc xá trường ở không thoải mái, ba hắn mới nhớ ra còn có một căn gác xép gần trường.

Phòng ở rất rộng, gần hai trăm mét vuông, trang trí cũng còn rất mới, chỉ có một phòng ngủ, các phòng khác đều được cải tạo, ban công nhỏ phía sau còn có một mảnh vườn lớn, vì lâu ngày không ai chăm sóc nên trên mặt đất toàn cành khô lá rụng, cây leo như một tấm lưới bao phủ xung quanh.

Chu Trạch Kỳ gọi điện cho người giúp việc, bảo dọn hết đám cây mà Chu Trạch Trí trồng đi.

Hắn không thích những thứ quá phiền phức.

Khi Hề Thủy đeo túi ra khỏi cửa thì gặp Chu Trạch Kỳ cũng vừa lúc ra khỏi nhà, Chu Trạch Kỳ rút chìa khóa trên cửa, "Đi cùng nhau không?"

Hề Thủy định từ chối, nhưng lại không tiện lắm, vì vốn dĩ họ đi cùng đường, dù không đồng ý thì chẳng lẽ cậu lại nói "Cậu đi trước đi" sao?

Suốt đường không ai nói gì, Hề Thủy vừa đi vừa xem điện thoại.

Kinh Thể và Kinh Vũ ở hai hướng khác nhau.

Nhưng cảnh hai người cùng nhau vào trường vẫn bị người chụp lại.

[Mới có mấy ngày, lần thứ hai cùng khung hình rồi? Hơn nữa còn cùng nhau đến trường vào buổi sáng nữa chứ, tối qua họ làm gì vậy?]

[Cái này cũng chụp được? Các chị em không ngủ nướng à?]

[Ơ, em dạo này đang ôn thi cao học, 4 rưỡi sáng đã dậy rồi, giờ em đã ôn xong vòng một rồi, xem được tin này em cảm thấy mình có thể làm thêm trăm câu nữa!]

[Họ chắc chắn đang yêu đương.]

[Vẻ mặt Tiểu Khê lạnh nhạt quá, cậu ấy không phát hiện Chu Diêm Vương cứ nhìn cậu ấy suốt à?]

Hề Thủy không còn lên diễn đàn nữa, hôm qua cậu đã làm sáng tỏ rồi, cậu và Chu Trạch Kỳ không phải quan hệ đó, họ trong sạch.

Nhưng Lâm Tiểu Kim lại lướt rất hăng say.

Lâm Tiểu Kim thay đồ tập, ngồi trước gương trang điểm, vừa lướt vừa cười ngây ngốc, Hề Thủy thay đồ xong đi ra, cậu chân dài tay dài, điều kiện cơ thể thuộc hàng tốt nhất lớp, học múa ba lê có những yêu cầu chuyên nghiệp riêng về điều kiện cơ thể của người vũ công.

Độ dẻo, độ mở, hình thể, phần thân dưới phải dài hơn phần thân trên, nam sinh phải dài hơn 10cm trở lên, nữ sinh là 12cm, còn Hề Thủy phần thân dưới dài hơn phần thân trên 18cm, có thể nói là điều kiện vô cùng ưu việt.

Cậu cúi người nhìn rõ Lâm Tiểu Kim đang xem gì thì đá đá Lâm Tiểu Kim, "Đi học thôi."

Lâm Tiểu Kim đột nhiên quay đầu lại, ôm lấy chân Hề Thủy, "Cậu đến rồi à? Nói tớ nghe xem, sao hôm nay cậu lại đi học cùng Chu Diêm Vương?"

Hề Thủy dừng một chút, "Anh ấy ở cùng khu với tớ, sáng nay gặp thôi."

"Oa......" Lâm Tiểu Kim bò dậy, vỗ tay, "Để tớ cho cậu xem ánh mắt Chu Diêm Vương nhìn cậu này, có phải đang kéo tơ không?!!"

Hề Thủy không hiểu nổi sự kích động của Lâm Tiểu Kim.

Cũng không hiểu nổi cái hình ảnh đen thui phóng to trước mắt mình là cái gì.

"Đây là cái gì?" Hề Thủy hỏi.

Lâm Tiểu Kim trả lời: "Đây là ảnh phóng to mắt của Chu Diêm Vương!!!"

Hề Thủy: "......"

Hôm nay phải đo cân.

Nữ sinh trước, nam sinh sau.

Khi nữ sinh cân đo thì bọn họ thường không vây quanh xem, không lịch sự.

Hề Thủy ngồi dưới đất phía sau, hồi tưởng lại các động tác tập luyện trong khoảng thời gian này, Lâm Tiểu Kim và Triệu Mãnh Tử thì ồn ào cãi nhau bên cạnh.

Nam sinh! Nam sinh đến lượt!" Cô giáo cầm quyển sổ ghi chép, "Lát nữa làm lại bài tập cơ bản, dạo này lười biếng lắm đấy, đừng tưởng là tôi không biết."

Da đầu Lâm Tiểu Kim căng thẳng.

Cậu sợ nhất là ép mu bàn chân, duỗi mu bàn chân thì được, nhưng mỗi lần ép mu bàn chân đều phải có người giẫm lên mu bàn chân cậu, bạn học còn thương tiếc cậu, cô giáo thì không, cô giáo giẫm chết cậu luôn.

Hề Thủy từ dưới đất bò dậy, cậu không thích cân đo lắm, vì cân nặng của cậu luôn thất thường.

2 ngày trước là 60kg.

Mới có hai ngày, dao động lên xuống chắc không nhiều lắm.

Dưới ánh mắt sắc bén mà trìu mến của cô giáo, Hề Thủy đứng lên bàn cân.

61kg.

Tim Hề Thủy tan nát.

Cậu khổ sở nhìn cô giáo.

Cô giáo cầm trên tay một cái thước kẻ mới, "Lại đây lại đây lại đây."

Hề Thủy đi đến trước mặt cô giáo, các bạn nam và nữ liền ồn ào lên.

"Tiểu Khê sao thế này hả? Lại ăn vụng à?"

"Sao cậu cứ thích ăn vụng thế nhỉ? Tớ thật là đau đầu quá đi."

"Ôi chao, lần trước bao nhiêu ấy nhỉ, 59kg à?"

"Không được vượt quá 60kg đâu đấy!"

Hề Thủy vừa xấu hổ vừa bực, quay đầu nói với họ: "Mấy người phiền phức quá đi."

"Ôi chao, tụi mình phiền phức quá đi, tụi mình phiền phức quá đi."

Cô giáo cũng cười, dùng thước gõ nhẹ vào người Hề Thủy, “Còn giận dỗi cơ đấy, cô hỏi em, sao lại nặng hơn lần trước nhiều thế?”

Hề Thủy vẫn khổ sở, mặt nhăn nhó, "Có thể là, em, cái đó, còn chưa đi vệ sinh ạ."

Cô giáo buông thước, vươn tay véo má Hề Thủy, "Hề Thủy à, em có năng khiếu nhảy, nhưng cái miệng này, thật là...... Sao em lại thèm ăn thế không biết?"

Hề Thủy không nói gì.

Vì cô giáo nói đúng sự thật, cậu thật sự rất thèm ăn.

"Cũng không có gì to tát," cô giáo bắt chéo chân, "Con trai không giống con gái, con gái mà béo thì thật sự không được, nếu không các em không nhấc nổi đâu, nhưng con trai thì sao, trong phạm vi không ảnh hưởng đến mỹ quan, nặng hơn một chút cũng không sao."

Hề Thủy cảm thấy cái giọng bất đắc dĩ của cô giáo càng khiến người đau lòng hơn.

Em sau này sẽ tự giác," Hề Thủy đảm bảo, "Và cố gắng giảm thêm hai cân nữa ạ."

------

Đôi khi tui sẽ sai hoặc lộn xưng hô của các nhân vật, có gì mọi người thông cảm _| ̄|O

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play