Lo lắng hàng xóm mới nghĩ rằng mình lắp lưới chống trộm là để phòng hắn mà đau lòng, Hề Thủy nói với đối phương: "Vậy tớ không lắp nữa."

"Cậu cứ lắp đi, không sao đâu, đó là tự do của cậu." Đôi mắt Chu Trạch Kỳ trong đêm tối đen láy sáng ngời, hắn đưa lon bia lên miệng uống một ngụm, tiếng nuốt rõ ràng truyền đến tai Hề Thủy.

"Ồ," Hề Thủy gãi đầu, "Vậy không lắp cũng là tự do của tớ."

"..."

"Cậu tên gì?"

Chu Trạch Kỳ cầm lon bia trong tay, đổi tư thế, ghé vào ban công, cúi người xuống, cảm giác chỉ cần nhảy nhẹ là có thể sang đứng trước mặt Hề Thủy.

Hề Thủy đỡ khung cửa, "Hề Thủy."

"Tiểu Khê Khê?"

“Không phải, không phải trong bộ ba chấm thủy, nhưng bạn bè đều gọi tôi là Tiểu Khê, Khê trong suối nhỏ, có trong bộ ba chấm thủy.” Hề Thủy giải thích cặn kẽ, bởi vì luôn có người nhầm lẫn tên cậu.

**Họ Hề (trong tên Hề Thủy) và khê (trong Tiểu Khê – suối nhỏ) đều đọc là xī. Khác nhau ở hán tự, khê viết là 溪, còn Hề viết là 奚 => Họ của thụ không có bộ ba chấm thủy bên trái. ((Xin phép cho tui bưng chỗ giải thích tên của nhà edit cũ nhé 🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️)

"Tiểu Khê?" Chu Trạch Kỳ nhướng mày, dung mạo tuấn tú, hàm trên dưới chạm vào nhau, có vẻ quyến rũ lạ thường.

Hề Thủy: "Đúng vậy, Tiểu Khê."

Hề Thủy: "Còn cậu, cậu tên gì?"

"Chu Trạch Kỳ, đầm lầy trạch, ngày kỳ." Chu Trạch Kỳ thường lười giải thích tên mình gồm những chữ nào với người khác, nhưng đối phương qua lại, cậu hàng xóm nhỏ tuy ngốc nhưng rất lễ phép.

Hề Thủy chớp chớp mắt, không biết bây giờ nên nói gì tiếp, "Ồ ~"

Chu Trạch Kỳ nhìn Hề Thủy một lát, đột nhiên quay đầu, kéo mạnh cửa ban công bên mình, gọi vào trong, "Đưa điện thoại cho tao."

"Làm gì?"

"Nhanh lên đi, tao cần dùng."

Trong phòng một hồi gà bay chó sủa.

"Điện thoại của Lão Chu đâu? Ai thấy?"

“Không thấy.”

"Ở dưới cặp sách của mày kìa."

Một bàn tay đưa điện thoại từ trong phòng ra, tiện thể hỏi một câu, "Gần nửa đêm rồi, làm gì đấy?"

Chu Trạch Kỳ nhận điện thoại, mở WeChat, "Không có gì."

Ngô Phong Dực từ vẻ mặt của Chu Trạch Kỳ nhận ra chút ý tứ "chó hoang động xuân", cậu ta đột nhiên thò đầu ra ban công, nhìn tới nhìn lui một lượt, không phát hiện gì bất thường, rồi về phòng.

Hề Thủy vẫn đứng sau cửa kính.

Chu Trạch Kỳ đưa điện thoại qua khoảng cách nửa mét của ban công, "Kết bạn WeChat đi."

Hề Thủy đứng im tại chỗ, "Tại sao tôi phải thêm wechat của cậu?"

"?"

Tay Chu Trạch Kỳ đưa điện thoại dừng giữa không trung không thu về, cũng không có ý định thu về.

Hắn liếm môi trên, "Thế này nhé, bây giờ chúng ta là hàng xóm, ở gần như vậy, kết bạn để còn chiếu cố nhau."

"Ồ, đúng ha."

Chú thiên nga nhỏ từ trong phòng bay ra, đi đến trước mặt Chu Trạch Kỳ, cầm điện thoại từ tay hắn, cúi đầu nhập số điện thoại của mình, gửi lời mời kết bạn.

Ánh sáng màn hình điện thoại không cao, thứ ánh sáng ảm đạm dừng trên hàng mi, mũi, môi của Hề Thủy, hiện lên một khuôn mặt tinh xảo và ngây thơ.

"Lát nữa tớ đồng ý." Hề Thủy trả điện thoại.

"Bái bai"

Nói xong, cậu không đợi Chu Trạch Kỳ trả lời, xoay người về phòng.

Đồng thời vang lên còn có tiếng cửa lùa trượt trên đường ray không ngừng, cuối cùng là tiếng khóa cửa.

Chu Trạch Kỳ mở danh sách chờ xử lý, mở ảnh đại diện của Hề Thủy, là một con thiên nga trắng cổ dài đang ngủ gật trên cỏ.

Vì Hề Thủy còn chưa đồng ý lời mời kết bạn, nên Chu Trạch Kỳ chưa xem được trang cá nhân của cậu.

Tuy rằng giấc ngủ bị gián đoạn, nhưng Hề Thủy vẫn ngủ khá ngon.

Mỗi ngày cậu phải luyện múa vào một giờ cố định, mỗi buổi một tiếng rưỡi, dành nửa tiếng ăn sáng rồi đến trường, vừa kịp giờ học lúc 8 giờ.

Buổi tập cơ bản chia thành tập trên sàn và tập trên trụ.

Hề Thủy chưa bao giờ bỏ buổi tập nào, các động tác đá chân mở vai trên trụ và ép chân, ép cổ chân trên sàn cậu đều có thể tự tập, nhưng nếu không có sự tích lũy quanh năm suốt tháng, đến các phần ép hông, cậu cần có bạn tập giúp đỡ.

Nhưng bây giờ Hề Thủy đã có thể một mình hoàn thành phần lớn các bài tập cơ bản.

Kỳ nghỉ hè, lớp cậu sẽ đến nhà hát lớn Kinh Thành biểu diễn, tiết mục dự kiến là vở "La Bayadère". Họ đã tập luyện gần một tháng nay. "La Bayadère" được giới múa ba lê công nhận là một trong những vở kịch múa ba lê đòi hỏi cao nhất, thậm chí còn trước cả vở kịch kinh điển "Hồ Thiên Nga".

Vai diễn của mỗi người đều được tuyển chọn kỹ càng, Hề Thủy đóng vai nam chính "Solor". Cậu và bạn diễn là lần đầu hợp tác, vẫn đang trong giai đoạn làm quen.

Một vở kịch múa ba lê đòi hỏi cao không chỉ yêu cầu vũ công có động tác chuẩn xác không sai sót, phối hợp ăn ý, mà còn đòi hỏi rất cao về khả năng biểu cảm và truyền tải cảm xúc trên sân khấu.

Hề Thủy có năng khiếu về mặt này, cậu sinh ra là để dành cho vũ đạo.

Cậu tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, truyền cảm hứng cho người xem và cả chính mình. Những động tác của cậu uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí có thể lôi cuốn cảm xúc của bạn diễn. Cậu có thể đạt đến sự đồng cảm sâu sắc về mặt tình cảm với nhân vật trong vở kịch, cậu hiểu được những gì ẩn giấu trong tâm hồn nhân vật.

Có lẽ vì cảm xúc trên sân khấu quá phong phú, nên ở ngoài đời cậu có vẻ đặc biệt thuần khiết và ngây thơ, những gì cậu suy nghĩ chỉ có vũ đạo.

Kết thúc buổi tập sáng, Hề Thủy đeo cặp sách xuống lầu, vừa lúc gặp Chu Trạch Kỳ chạy bộ về.

Chu Trạch Kỳ mặc đồ thể thao đen, trên đầu quấn băng thấm mồ hôi, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cằm.

Hắn rất tự nhiên chào hỏi Hề Thủy, "Sớm thế?"

Hề Thủy cầm quả trứng luộc trong tay, gõ gõ vào khung cửa, làm vỡ vỏ, vừa bóc vỏ vừa nói: "Có tiết."

"Tôi đi trước đây."

Hề Thủy đi xuống bậc thang, cậu không thích lòng đỏ trứng, sau khi ăn hết lòng trắng thì đứng ở cửa nhìn xung quanh.

"Meo, meo..."

Chu Trạch Kỳ đứng trên bậc thang phía sau nhìn.

Một con mèo mướp béo ú dơ dáy từ sau bụi cây cảnh giác đi ra, nhận ra người quen thì đi đến dụi dụi vào chân Hề Thủy.

Hề Thủy ngồi xổm xuống đặt lòng đỏ trứng xuống đất, xoa đầu mèo, "Tớ đi học đây, tối gặp lại nhé."

Nói xong với mèo, Hề Thủy đứng lên, khoác túi vải bố rời đi, con Doraemon treo trên khóa kéo túi lắc lư theo từng bước chân của cậu.

Buổi sáng có tiết Thưởng thức nghệ thuật múa ba lê, là môn văn hóa, buổi chiều có các tiết Kỹ thuật múa ba lê và Diễn xuất trích đoạn, gần đây họ đang tập trung học vở "La Bayadère".

Vừa uống nước vừa đi về phía phòng học, Lâm Tiểu Kim từ phía sau lao tới ôm vai cậu, "Hì!"

Hề Thủy bị sặc.

"Tối qua cậu về có lướt diễn đàn không?" Lâm Tiểu Kim vỗ lưng giúp Hề Thủy, "Độ hot của cậu với Chu Diêm Vương lại tăng lên đó."

Chu Diêm Vương?

Chu Trạch Kỳ.

Hình như cậu... Ờm, còn chưa đồng ý lời mời kết bạn tối qua.

"Vì sao?" Hề Thủy không muốn Lâm Tiểu Kim biết mình và Chu Trạch Kỳ là hàng xóm, hơn nữa sắp trở thành bạn WeChat, Lâm Tiểu Kim chắc chắn sẽ không ngừng làm phiền cậu.

Vì Lâm Tiểu Kim rất kỳ lạ.

Cậu ta không chú ý đến việc học hành và nhân phẩm của trai đẹp, mà chú ý đến việc cơ bụng có sáu múi hay tám múi, chân dài hay không, "chỗ đó" có to không, mông có cong không.

"Hôm qua ở sân vận động đông người thế, cậu với hắn ngồi gần nhau bị người ta chụp được đăng lên diễn đàn."

"Không có ngồi gần nhau." Hề Thủy đính chính, "Tớ ở trên khán đài, xem ở trên đó, hắn ở dưới khu vực nghỉ ngơi của vận động viên."

"Cậu ở trên hắn ở dưới, càng kích thích."

Đây cũng là chỗ mà Hề Thủy cảm thấy Lâm Tiểu Kim kỳ lạ.

Rõ ràng ngày nào mình cũng ở cùng Lâm Tiểu Kim, nhưng Lâm Tiểu Kim thà lên diễn đàn ghép đôi mình với Chu Trạch Kỳ, bị những câu chuyện hư cấu trên đó lừa cho quay cuồng, dù biết mình và Chu Trạch Kỳ còn chưa nói chuyện với nhau.

Cho nên, nhất định không thể để Lâm Tiểu Kim biết mình và Chu Trạch Kỳ là hàng xóm.

Nếu không Lâm Tiểu Kim chắc chắn sẽ vác kính viễn vọng xuống dưới lầu soi couple mất.

"À phải, thứ bảy chúng ta đi ăn lẩu đi."

"Không đi," Hề Thủy lắc đầu kiên quyết, "Tớ quyết định ăn gà rán rồi."

"Ăn thêm lẩu nữa mà."

"Một ngày chỉ được ăn một món thôi, ăn nhiều sẽ béo." Hề Thủy đưa tay véo véo bụng mình, vẫn chưa có thịt gì, nhưng nếu dùng sức véo thì vẫn véo được một chút.

Về mặt này, Hề Thủy yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc.

"Sợ gì chứ, dù sao đến kỳ nghỉ hè chúng ta mới đi nhà hát, gần đây cũng không có cuộc thi nào."

Hề Thủy dao động, mỗi lần đối mặt với đồ ăn ngon, cậu đều không kiên định.

"Cậu xem, tớ phân tích cho cậu nhé," Lâm Tiểu Kim đếm trên đầu ngón tay, đi cùng Hề Thủy trên hành lang, "Lẩu đúng không, chúng ta chỉ ăn thịt thôi, thịt là gì, là protein, còn ăn rau nữa, rau là gì, vitamin! Nước chấm thêm giấm, giấm làm tăng tốc độ tiêu hao mỡ đó!"

Hề Thủy vuốt ve bình nước, "Cậu nói có lý."

"Đúng không, hơn nữa chúng ta có thể ăn một bữa no, rồi nhảy thêm hai tiếng, hoặc là đi chạy năm cây số, thế nào?"

Hề Thủy nhăn nhó mặt mày, "Để ăn gà rán, tớ đã phải nhảy thêm hai tiếng rồi."

"..."

"Còn có môn thể thao nào tiêu hao calo không?" Hề Thủy vẻ mặt đau khổ, cậu còn rất nhiều món ngon chưa được ăn.

"Để tớ nghĩ xem." Lâm Tiểu Kim cũng tỏ vẻ nghiêm túc.

Vừa lúc một đôi tình nhân đi ngang qua hai người họ, miệng đối miệng hôn nhau.

Hề Thủy và Lâm Tiểu Kim nhìn chằm chằm người ta ngoẹo cả cổ, đợi họ đi xa, Hề Thủy hoàn hồn, huých Lâm Tiểu Kim một cái, "Đừng nhìn chằm chằm người ta thế, bất lịch sự lắm."

"Chính cậu còn nhìn kìa."

"Sao họ đi đường mà còn hôn nhau được hay vậy?"

Trong đầu Lâm Tiểu Kim chợt lóe lên một tia sáng, cậu túm lấy tay Hề Thủy, ghé vào tai cậu nói: "Yêu đương có thể tiêu hao calo đó."

"Hả, cái gì cơ," Hề Thủy lần đầu nghe thấy kiểu nói này, "Vì vừa đi đường vừa hôn nhau nên thế à?"

Lâm Tiểu Kim: "Không đúng không đúng, yêu đương là phải đi dạo phố, sẽ hưng phấn, sẽ hôn môi, còn có... cái đó nữa."

"Cái nào?"

"Ấy ấy."

"Ấy tớ làm gì?"

Lâm Tiểu Kim: "..."

Hề Thủy ngây thơ nhìn Lâm Tiểu Kim sắp xù lông.

"Thôi thôi, để tớ nói rõ cho cậu nghe." Lâm Tiểu Kim đây là chịu thiệt vì mê nhan sắc. Năm nhất, Hề Thủy còn chưa thuê nhà ở ngoài, ngày đầu tiên nhập học, cậu ta vác túi hành lý kéo vali đi vào ký túc xá, mở cửa ra đã thấy Hề Thủy ngồi trên ghế đờ đẫn xem phim.

Ánh nắng chiều rực rỡ, dát vàng lên người Hề Thủy và đôi mắt, chiếc cổ thon dài tinh tế.

Khiến Lâm Tiểu Kim nhớ đến lời cô giáo chủ nhiệm thời cấp ba từng nói: Có những người khi hóa thân thành thiên nga trên sân khấu, bạn cảm thấy họ nhảy rất hay, diễn rất giống, là vì họ vốn dĩ đã là thiên nga rồi.

Cho nên Hề Thủy không theo kịp những câu nói đùa của giới trẻ, chậm chạp ngây thơ, trong mắt Lâm Tiểu Kim đều biến thành ưu điểm.

Bạn tốt cậu ta chọn, cậu ta chịu trách nhiệm.

Lâm Tiểu Kim giải thích rất chi tiết cho Hề Thủy.

Mỡ thừa phần lớn được thải ra ngoài qua đường hô hấp, duy trì tốc độ tim đạt đến một tần suất nhất định là có thể tiêu hao mỡ.

Yêu đương khiến tim đập nhanh, thở gấp hơn, còn có hôn môi, còn có những thứ khác nữa, đương nhiên là một môn thể thao giảm béo hoàn hảo rồi.

Hề Thủy nghe xong thì nhíu mày, "Cậu nói chuyện, không có tính khoa học."

"Chỗ nào không khoa học?"

"Để tớ về nhà tra tài liệu trên Baidu." Hề Thủy nói.

Lâm Tiểu Kim: “Baidu chưa chắc đã khoa học bằng tớ đâu.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play