"Nhưng Thất Thất lại nhất quyết muốn gả cho tam đệ của ta, chuyện này thực sự đã loạn hết cả rồi. Còn mong Tô đại nhân, Vân đại nhân, Tô phu nhân khuyên nhủ Thất Thất."
Cha mẹ Tô gia và Vân Trạch nghe những lời này, nhất thời nhìn nhau ngơ ngác.
Vân thị nóng lòng như lửa đốt, vội vàng quay sang hỏi con gái: "Thất Thất, ngươi thật sự muốn tái giá cho Quân Thủ phụ sao? Nhưng thân thể hắn không tốt...". Lời đến bên miệng, Vân thị vẫn giữ thể diện cho Quân gia, không nói năng quá khó nghe.
Tô Thất Thất nhẹ nhàng kéo tay Vân thị, ánh mắt kiên định: "Nương, nhị cữu, chuyện này là ta tự nguyện. Quân Lăng Tiêu làm ra chuyện bỏ trốn hôn lễ như vậy, không xứng để ta tái giá cho hắn. Quân Thủ phụ dù thân thể yếu đuối, cũng không phải Quân Lăng Tiêu có thể sánh bằng."
"Nhưng Quân Thủ phụ tuổi cũng không còn trẻ nữa..." Quân Thời Tu đã hai mươi chín tuổi, nói là một người đàn ông lớn tuổi cũng không sai. Tô Thất Thất lại đang tuổi xuân thì, chỉ mới mười tám.
Sự chênh lệch tuổi tác này tựa như một khúc mắt sâu thẳm ngăn cách trong lòng Vân thị, khiến nàng thực sự khó chấp nhận.
Huống chi hiện tại bên ngoài lời đồn đại xôn xao, đều nói Quân Thời Tu dù có tài năng lớn, nhưng cũng mắc bệnh kín, e rằng không sống được bao lâu nữa.
Vân thị chỉ cần nghĩ đến những điều này, hốc mắt liền không khỏi đỏ hoe, con gái bảo bối mà mình nâng niu từ nhỏ, sao có thể gả cho một người như vậy được?
Trong mắt Vân thị , hai người họ thực sự không phải là lương duyên, mối hôn sự này tuyệt đối không được,  nhất định phải nghĩ cách ngăn cản chuyện này, tuyệt đối không thể để con gái nhảy vào cái hố lửa kia.
"Nương," Tô Thất Thất ghé sát vào Vân thị, hạ thấp giọng nói, "Bệnh của Quân Thời Tu có ẩn tình khác, ta đã dò la được tin tức xác thực, hắn tuyệt đối không phải như lời đồn sắp chết, nương cứ yên tâm. Hơn nữa, nam nhân lớn tuổi hơn sẽ biết thương yêu  , đối với ta mà nói, có lẽ không phải là chuyện xấu." Tô Thất Thất nhẹ nhàng an ủi Vân thị, trong mắt lộ vẻ kiên định.
Thấy Vân thị vẫn còn do dự, Tô Thất Thất lại tiếp tục nói: "Nương, hôm nay ta đã bước chân vào cánh cửa Quân gia này, nếu cứ như vậy mà quay về, sau này chỉ có thể lên núi đi tu..."
"…làm ni cô rồi. Nương, chẳng lẽ nương nhẫn tâm nhìn ta đi tu sao?"
Vân thị lộ vẻ không đành lòng và giằng xé, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu, chọn ủng hộ quyết định của con gái.
Vân Trạch thính lực vốn hơn người, những lời Tô Thất Thất và Vân thị nói nhỏ tự nhiên lọt vào tai hắn.
Hắn âm thầm thở dài, dù trong lòng bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến sự quật cường và kiên định của cháu gái, cũng lặng lẽ chấp nhận lựa chọn của nàng.
Tô Thượng thư thấy phu nhân đã đồng ý, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn không muốn hoàn toàn trở mặt với Quân gia, dù sao Quân Thời Tu là Thủ phụ, dù có lời đồn bệnh nặng nhưng ai biết có ngày nào đó hắn khỏi bệnh hay không?
Hai nhà lại cùng làm quan trong triều, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, quan hệ trở nên căng thẳng thì chẳng có lợi cho ai.
Quân lão thái gia và lão phu nhân lúc này cũng bước lên phía trước.
Đầu tiên là một phen tạ lỗi, lời lẽ khẩn thiết, sau đó hỏi: "Không biết Tô đại nhân, Tô phu nhân có ý kiến gì về chuyện này?"
Vân thị thần sắc nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "Vậy thì cứ theo lời con gái ta, tái giá cho Quân Thủ phụ. Chuyện này vốn là trách nhiệm của Quân gia các ngươi, Quân Thủ phụ là gia chủ hiện tại của Quân gia, gánh vác trách nhiệm này cũng là lẽ đương nhiên. Huống chi, con gái ta có thể lúc hắn bệnh nguy không rời không bỏ, nguyện ý chăm sóc hắn, tấm lòng này, Quân gia các ngươi cũng nên thấy. Chỉ mong sau này, Quân Thủ phụ có thể đối tốt với con gái ta, đừng để nó phải chịu thêm nửa phần ủy khuất nào nữa."
Tô Thượng thư chỉnh lại ống tay áo, thần sắc trang trọng nói: "Con gái ta đã bày tỏ tâm ý, nguyện ý xung hỉ cho Quân Thủ phụ, hành vi này là một cử chỉ hiểu rõ đại nghĩa, cũng là vì Thánh thượng lo lắng." Nói xong, hắn chắp tay vái về hướng hoàng cung, rồi quay sang mọi người Quân gia, "Tô gia ta tự nhiên sẽ hết lòng ủng hộ."
"Như vậy, ta đây liền phái người đi mời Thời Tu đến, chỉ cần nó đồng ý, Quân gia tự nhiên không có bất kỳ dị nghị nào."
"Cha..." Quân Ngọc Hành lộ vẻ lo lắng, vừa định mở miệng nói, lão thái gia đã quát lớn cắt ngang: "Im miệng!"
Tiếng quát đột ngột này khiến Điền thị cũng sợ hãi run rẩy cả người, lời đến bên miệng đành nuốt ngược trở lại, không dám nói thêm nửa chữ phản đối nào, chỉ âm thầm cắn môi, không dám nhiều nữa 
Lúc này, tại Thanh Phong viện của Quân gia, Quân Thời Tu đang an nhiên ngồi trước bàn trà, chậm rãi thưởng trà, một vẻ nhàn nhã.
Nghe Văn Trúc bẩm báo, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Khi nghe tin từ hỉ đường truyền đến việc Quân Lăng Tiêu bỏ trốn, hắn thản nhiên, đoán rằng phụ thân nhất định có thể xử lý ổn thỏa, nên cũng không định ra ngoài.
Dù sao, trong mắt mọi người, hắn bây giờ là một người sắp chết, không nên lộ diện.
Giờ phút này, nghe Văn Trúc thuật lại, hắn không khỏi cảm thấy thế sự kỳ diệu, quả là có cảm giác "người ở nhà ngồi, dâu tự tìm đến".
Nàng Tô Thất Thất kia, hắn từng vô tình gặp qua, là một mỹ nhân tuyệt sắc, lại đang độ tuổi xuân thì tươi đẹp.
Hắn thực sự có chút không hiểu, một cô nương như vậy, vì sao cứ phải tái giá cho hắn, một lão nam nhân lại còn là kẻ bệnh tật được đồn đoán sắp chết.
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo: "Thủ phụ đại nhân, lão thái gia mời ngài đến hỉ đường phía trước một chuyến, nói là có việc quan trọng muốn thương nghị."
"Biết rồi." Văn Trúc đáp một tiếng, trong phòng liền truyền ra hai tiếng ho khẽ yếu ớt của Quân Thời Tu, càng làm nổi bật vẻ bệnh tật của hắn.
Hắn đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia phức tạp khó nhận ra, chuẩn bị đến hỉ đường.
Lúc này, Quân Thời Tu được Văn Trúc dìu, bước chân hơi xiêu vẹo đến mặt đã trắng bệch như giấy, những giọt mồ hôi li ti hơi thấm ra trên trán, cả người trông vô cùng suy yếu.
Các tân khách thấy vị Thủ phụ đại nhân đã lâu không lộ diện xuất hiện, đều vội vàng hành lễ, miệng hô lớn: "Tham kiến Thủ phụ đại nhân!"
Quân Thời Tu vội vàng khoát tay, khẽ nói: "Chư vị hôm nay đến tham dự hỉ yến nhà ta, không cần đa lễ như vậy."
Mọi người nghe vậy, liền thu lại lễ nghi, tự động nhường ra một lối đi cho hắn, nhưng vẫn nán lại hỉ đường, không ai muốn bỏ lỡ cảnh náo nhiệt hiếm thấy này, dù sao Quân gia xảy ra chuyện lạ như vậy, thực sự là ngàn năm có một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play