Nàng không lộ vẻ gì khẽ cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cũng nâng chén trà trước mặt lên nhấp thêm một ngụm.
Một khắc trôi qua lặng lẽ, nhưng Điền thị vẫn chưa trở lại, Quân Lăng Lạc cũng không thấy bóng dáng, ngay cả cánh cổng ngoài viện không biết từ lúc nào cũng đã đóng chặt, tựa như một bàn tay vô hình, ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài.
Trong lòng Tô Thất Thất đã rõ, thời cơ đã đến, bèn giả vờ mệt mỏi rã rời, ánh mắt dần mất tiêu cự, trở nên mơ màng hoảng hốt, tựa như mặt hồ phủ sương, khiến người ta nhìn không rõ thực hư.
"Trà này..." giọng Tô Thất Thất mềm mại.
"Thất Thất, lòng muội sao độc ác vậy!" giọng Quân Lăng Tiêu run rẩy, tựa như đau đớn, lại tựa như phẫn nộ: “Ngày xưa khi chúng ta đính hôn, rõ ràng muội cũng vui vẻ, cớ sao vào ngày thành hôn lại bắt cóc ta? Có phải muội đã biết ta sẽ cưới thêm thứ thê? Nếu muội không muốn, cứ nói với ta là được, cớ sao lại khiến ta mất mặt như vậy? Thất Thất, ta thích muội, muội không biết ta đã mong chờ đêm động phòng hoa chúc với muội đến nhường nào...”
"Ngươi... các ngươi hạ dược ta!" giọng Tô Thất Thất càng thêm yếu ớt.
Quân Lăng Tiêu cười lạnh, giọng khàn khàn cất lời: "Ta biết ngươi cùng tam thúc vẫn chưa viên phòng." Ánh mắt hắn chợt lóe lên vẻ quyết tuyệt và điên cuồng, hắn nhanh chân bước đến bên Tô Thất Thất, hô hấp dồn dập, hai tay khẽ run rẩy vươn ra phía trước: “Hôm nay ta thay tam thúc hảo hảo thương yêu ngươi, cũng coi như bù đắp tiếc nuối giữa chúng ta.”
Nói rồi, hắn liền muốn ôm Tô Thất Thất vào lòng.
Nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng đen từ sau lưng Quân Lăng Tiêu hiện ra như quỷ mị.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT