Trương công công khom người hành lễ, chậm rãi lui về phía sau. Vô tình liếc mắt nhìn chiếc ghế mà Quân Thời Tu vừa ngồi, chỉ thấy một khối ngọc bội lặng lẽ nằm ở trên, chất ngọc ôn nhu, toàn thân trong suốt, trong ánh sáng mờ ảo lưu chuyển ánh sáng nhu hòa.
Trương công công vội vàng tiến lên nhặt lấy, hai tay cung kính dâng lên trước ngự tọa: “Bẩm Hoàng thượng, vật này hẳn là Quân đại nhân đã đánh rơi.”
Cảnh Hòa Đế ngước mắt nhìn, ánh mắt khẽ ngưng lại, nhẹ giọng nói: “Đây chính là vật hắn vẫn luôn đeo tùy thân . Hắn đã ra khỏi cung rồi sao?”
Trương công công vội vàng khom người đáp: "Hình như là chưa ra cung, nô tài vừa thấy Thủ phụ đại nhân hình Như vừa đi vào Thái Y Viện ."Ồ?" Cảnh Hòa Đế khóe miệng khẽ cười, trên mặt lộ ra vài phần ẩn ý, nhớ tới vừa rồi cùng Quân Thời Tu đối thoại, không khỏi thấp giọng: "Tử Uyên thế nhưng còn gạt ta, chẳng lẽ là đi tìm Lưu thái y rồi?
"Hắn." Nói xong, đối với Trương Toàn nói: “Vậy ngươi đi tìm hắn một phen, đem vật này trả lại cho hắn.”
"Vâng, Bệ hạ." Trương công công đáp lời, lặng lẽ lui ra khỏi ngự thư phòng, dọc theo cung đạo chạy vội vã đến hướng Thái Y Viện.
Ngoài cửa Thái Y Viện, Quân Thời Tu đang muốn rời đi.
Trương Toàn vội vàng tiến lên, khom người hành lễ nói: “Thủ phụ đại nhân, ngọc bội của ngài rơi ở ngự thư phòng rồi, Bệ hạ sai tiểu nhân mang đến cho ngài.”
Quân Thời Tu thần sắc hơi giật mình , đưa tay nhận lấy ngọc bội, ánh mắt dừng lại trên mặt Trương Toàn một lát, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Trương công công.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT