"Thiếu... thiếu phu nhân, tiểu... tiểu nhân... uống... uống xong rồi ạ." Lai Phúc ú ớ nói.
San Lâm nhìn bộ dạng của hắn, nhỏ giọng mắng một câu: “Đồ vô dụng.”
Thấy ánh mắt đờ đẫn của Lai Phúc, San Lâm trong lòng đã hiểu được vài phần.
"Lai Phúc à, ngươi tuy theo đại thiếu gia, nhưng bản huyện chủ sau này nếu có việc, cũng sẽ không quên ngươi. Ngươi làm người phải lanh lợi, thông suốt một chút." San Lâm nhẹ nhàng nói, mang theo vài phần dụ dỗ.
"Dạ dạ dạ, thiếu... thiếu phu nhân, tiểu... tiểu nhân hiểu ạ." Lai Phúc chỉ cảm thấy bóng người trước mắt đều bắt đầu nhòe thành hai, đầu óc choáng váng.
San Lâm chậm rãi đưa ra một bàn tay ngọc, dùng ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào tay Lai Phúc đang đặt trên bàn.
Lai Phúc lúc này đã chẳng phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, từ khi nếm được mùi vị của huyện chủ, hắn thường mơ thấy thân mật với San Lâm. Trong cơn mơ màng, hắn vội vàng nắm chặt lấy tay San Lâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT