Đợi Vân di nương được dẫn xuống, Hoàng Tam Xuân cũng vội vàng cáo từ rời đi. Trong tiền sảnh, nhất thời tĩnh lặng đến có chút ngột ngạt, chỉ còn lại Ứng Minh Lãng và Chu Hân Ninh đứng đối diện nhau.
Sau một thoáng tĩnh lặng, khóe miệng Chu Hân Ninh khẽ cong lên, nở một nụ cười trông có vẻ dịu dàng, chỉ là ý cười không đến đáy mắt, lộ ra vài phần chua xót và cô đơn khó tả. Nàng khẽ nói: “Phu quân sao cũng không nói trước với thiếp một tiếng? Nếu thiếp biết sớm hơn, cũng có thể sai người chuẩn bị chu toàn, nay lại vội vàng thế này, e rằng làm uất ức Vân di nương.”
"Ta... ta vốn định nói với nàng, chỉ là dạo này thực sự bận rộn nhất thời sơ ý quên mất." Ứng Minh Lãng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút cẩn trọng quan sát vẻ mặt Chu Hân Ninh, thấy nàng sắc mặt bình hòa, không có vẻ giận dữ, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi vai căng thẳng cũng lặng lẽ thả lỏng hơn chút.
"Vậy sao." Chu Hân Ninh nhàn nhạt đáp một tiếng, trong giọng nói không nghe ra quá nhiều cảm xúc. Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: "Vân di nương một đường gió bụi, nghĩ rằng lâu ngày không gặp phu quân, chắc chắn là nhớ nhung khôn nguôi. Phu quân mau đi đi, cũng để nàng ấy yên lòng." Trong lời nói ẩn hiện vẻ độ lượng ung dung, nhưng đôi bàn tay giấu trong tay áo lại bất giác siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
"Được, vậy ta đi." Ứng Minh Lãng vội vàng đáp lời, xoay người rời đi có vẻ hơi gấp gáp.
Đợi tiếng bước chân dần xa, nụ cười trên mặt Chu Hân Ninh sụp đổ, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu. Nàng lặng lẽ đứng tại chỗ, tựa như một pho tượng bị năm tháng lãng quên…
Trong Thúy Ngọc Hiên, mấy ngày trước cháu gái bên nhà lão Hầu phu nhân đến thăm, ở lại vài ngày, nay vừa hay có thể an trí người ở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play