Nam nhân ngồi ngay ngắn trong xe trông khoảng hai mươi bảy tám tuổi, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen thẳm tựa sao lạnh, lại như phủ một lớp sương mỏng, ẩn chứa vô vàn tâm sự ưu phiền. Dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu nhạt, tựa như phủ một lớp sương giá mỏng, lúc này đang khẽ mím lại, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười khổ nhạt nhòa, tựa như lớp băng mỏng mùa xuân sắp tan mà chưa tan, mang theo vai phần cô tịch, vài phần thất vọng, buồn bã và tự giễu.
Hắn lặng lẽ ngắm nhìn hai người đang ôm nhau bên đường, trong ánh mắt đầu tiên thoáng qua một tia ngẩn ngơ khó nhận ra, sau đó dâng lên chút hồi ức, ngưỡng mộ khó nói nên lời, muôn vàn cảm xúc đan xen, phức tạp khó phân biệt.
Một lát sau, hắn chậm rãi buông rèm xe xuống, xe ngựa lại chuyển bánh, ầm ầm tiến về phía trước, dần dần biến mất ở cuối con phố dài.
"Sao chàng về mà không viết thư báo trước cho thiếp một tiếng?" Chu Hân Ninh khẽ trách yêu, đôi mắt đẹp chứa chan vẻ kiều mị.
"Đây chẳng phải là muốn cho nàng một bất ngờ sao?" Ứng Minh Lãng cười nói, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
"Quả thật là bất ngờ." Chu Hân Ninh khẽ nhón chân, cẩn thận lau đi vết bùn đất do vó ngựa bắn lên mặt Ứng Minh Lãng, nhẹ giọng nói: “Xem chàng kìa, có lạnh lắm không?”
"Vẫn ổn." Ứng Minh Lãng nắm lấy tay nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, “Đi thôi, về nhà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT