"Thôi vậy, ăn cơm trước, chuyện này ăn xong rồi nói." Tô Thất Thất đặt bánh bao trong tay xuống, bồi nàng uống nửa chén cháo, trong đầu lại đang suy nghĩ làm sao để nói ra chuyện còn chưa xảy ra kia.
Dùng xong bữa sáng, trà thơm dâng lên, Chu Hân Ninh khẽ nhấp một ngụm trà, tươi cười nhìn Tô Thất Thất, nói: “Lúc này có thể nói rồi chứ, rốt cuộc có chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
Tô Thất Thất khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Chu Hân Ninh: “Hôm qua Lưu Vân xuất phủ mua thuốc, thấy nha hoàn của Diệp Tư Nghi mua một loại dược, từ hiệu thuốc đi ra thì thầm với Diệp Tư Nghi đang chờ ở bên ngoài, mơ hồ nhắc tới ngươi, ta lo lắng nàng ta bất lợi cho ngươi.”
Lưu Vân và Lưu Phong phía sau nhìn nhau, nàng ta hôm qua lúc nào đi mua thuốc vậy? Nhưng cả hai người đều im lặng không lên tiếng.
"Loại thuốc gì?" Chu Hân Ninh mày liễu khẽ nhíu, "Là... độc dược." Lại vẻ mặt mờ mịt.
Nàng ngơ ngác, khó hiểu nói: “Chuyện này thật lạ, ta cùng nàng ta vốn không thù oán, sao lại muốn hạ độc hại ta?”
Gò má Tô Thất Thất ửng hồng, ngập ngừng: "Không phải độc dược, là cái loại... cái loại thuốc kia." Thấy vẻ mặt Tô Thất Thất khó xử, Chu Hân Ninh lập tức hiểu ra, không khỏi bật cười: “Nàng ta là nữ nhi, hạ loại thuốc đó cho ta làm gì? Chẳng lẽ vọng tưởng làm hỏng thanh bạch của ta? Nhưng ta với tỷ đệ nàng ta không oán không thù, chẳng lẽ Lưu Vân nghe nhầm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play