Mẫu thân nghe ngóng được tình cảnh của Hoàng Oanh Nhi không tốt, thế là dẫn ta đến Giang Nam, người nói việc ban ơn này, ta tự mình đi, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với việc phái một nô bộc.
Chúng ta danh nghĩa là đến thăm khuê mật của mẫu thân, Kiều phu nhân, nhưng trên đường đi, ta lại trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất trong đời.
Khuê các nữ tử, quanh năm suốt tháng ngoài vài bữa tiệc được đưa đón bằng xe ngựa, rất ít có cơ hội ra ngoài, huống chi là đi xa như vậy.
Rời khỏi kinh thành, những quy tắc kia dường như cũng rời xa ta.
Ta vén rèm xem đường phố, xem người đi đường, xem ven đường có tiệm bánh bao rất náo nhiệt.
Đếm thử, trong mười hàng quán, thế nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện một nữ tử.
Lúc đầu vén rèm ta cũng sợ mẫu thân trách mắng, nhưng sau này ta nghe thấy người lẩm bẩm với Lưu ma ma: “Ngày tháng làm cô nương chỉ có bấy nhiêu thôi, làm mẹ, ta luôn muốn con ta được thoải mái một lần.”
Người muốn ta thoải mái, ta lại càng phóng túng hơn, đội khăn che mặt, cứ nắn ná bên ánh chiều tà ven hồ không chịu đi, ngay cả rượu trong tửu lâu, ta cũng trộm uống hai chén.
Nhưng thời gian vui vẻ trôi qua nhanh nhất, chúng ta vẫn đến Giang Nam.
Ta trước tiên đi xem Hoàng Oanh Nhi, ta vẫn tò mò, Triệu Dục Tông yêu nàng ở điểm nào.
Gặp rồi mới biết, đó là một nữ tử hoàn toàn khác biệt với ta.Nàng mặc bộ quần áo đã bạc màu, đầy những miếng vá, dưới ánh mặt trời gay gắt, trán lấm tấm mồ hôi, vừa lấy tiền , vừa cười đưa miếng đậu phụ ngâm trong nước cho khách.
Thật là xinh đẹp, một gương mặt tràn đầy sức sống.
Lưu ma ma thở dài một tiếng: “Dáng vẻ thế này, khó trách lại gây ra họa.”
Theo tin tức mẫu thân nghe ngóng được, mẫu thân của Hoàng Oanh Nhi mắc bệnh nặng, họ đã bán hết nhà cửa ruộng đất, bây giờ chỉ dựa vào Hoàng Oanh Nhi dậy sớm thức khuya bán đậu phụ để kiếm sống.
Bất hạnh hơn nữa, ở địa phương có một tên ác bá để ý đến Hoàng Oanh Nhi, muốn nạp nàng làm thiếp, nàng không chịu, hắn liền khắp nơi gây khó dễ cho việc buôn bán của nàng.
Ép Hoàng Oanh Nhi hôm nay bày sạp ở đây, mai rao bán ở kia, bữa đói bữa no.
Ta chưa từng thấy người nghèo thật sự, vừa nhìn thấy, trong lòng có chút buồn bã.
Ta hỏi Lưu ma ma: “Ác bá địa phương, dù ác đến đâu cũng sợ quan, mẫu thân nói chúng ta đều quản được, sao Triệu Dục Tông lại không quản nàng?”