Ngay khi Khương Vân định dùng thần thức của mình dò xét xuống phía dưới mặt đất, Tiêu Vọng Kiệt đã dẫn một đám người đi tới.
Những người này có trẻ có già, nhìn về phía Khương Vân trong ánh mắt đều mang theo một loại hiếu kỳ.
Hiển nhiên, đúng như Tiêu Vọng Kiệt nói, thôn xóm của bọn họ, thật sự chưa từng có người ngoài xuất hiện qua.
Đi ở phía trước nhất là một vị lão giả chừng năm mươi tuổi, tướng mạo có chút tương tự Tiêu Vọng Kiệt.
Dáng người khôi ngô, hai mắt sáng ngời có thần, mặt mỉm cười đi thẳng tới trước mặt Khương Vân, ôm quyền thi lễ nói: "Lão phu là Tiêu Vận, là thôn trưởng của thôn này!"
Nguyên bản Khương Vân còn tưởng rằng Tiêu Vọng Kiệt chính là thôn trưởng Tiêu thôn, nhưng không ngờ lão giả này mới là.
Bất quá dựa theo tướng mạo của hai người, Khương Vân cũng không khó đoán ra, hai người này là cha con.
Khương Vân nhìn Tiêu Vận một chút, nhạy cảm bắt được trong mắt đối phương ẩn hiện mấy sợi màu đen, lại thêm khí tức so với Tiêu Vọng Kiệt còn yếu hơn mấy phần, trong lòng đã hiểu rõ, đối phương trong cơ thể có bệnh cũ lâu năm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play