*"Nhất WB mới g4 chương v tiết ») bên trên @"* (Chú thích này giữ nguyên)
"Các ngươi nói, vòng xoáy này đến cùng là của ai?"
"Ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, đánh chết nhiều Âm Linh như thế?"
"Ta đoán, là Quỷ Lệ, Quỷ tộc thực lực xưa nay thần bí khó lường, Âm Linh cũng coi như một nửa Quỷ, chỉ có Quỷ Lệ mới có thể làm được!"
"Ta cảm thấy là Quan Nhất Minh, Dược Sư có lẽ có đan dược có thể hấp dẫn Âm Linh."
"Ma Sơn của Luân Hồi tông cũng có khả năng, hắn chính là trời sinh Ma tộc, nhục thân chi lực càng cực kỳ cường hãn."
Cứ như vậy, đông đảo tu sĩ một bên hướng về nơi có vòng xoáy mà đi, một bên không ngừng nghị luận.
Mặc dù nhìn qua mọi người chỉ là có hứng thú với chủ nhân của vòng xoáy kia, nhưng trên thực tế, trong lòng mỗi người bọn họ đều có một ý niệm.
Đó chính là giết chết chủ nhân vòng xoáy kia, thay vào đó!
Giờ này khắc này, Khương Vân mặt trầm như nước.
Mà Đường Nghị cùng Lư Hữu Dung cũng trở về bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn nói: "Khương sư huynh, vừa rồi người nói chuyện là ai? Hắn nói rốt cuộc là thật hay giả?"
Khương Vân lắc đầu nói: "Không biết, nhưng mục đích của hắn, chính là vì giết ta, hơn nữa, là muốn mượn đao của người khác để giết ta!"
Lư Hữu Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải là Quỷ Lệ không?"
"Có lẽ là vậy, nhưng thanh âm không đúng, không nên là hắn!"
"Bởi vì nếu đoán không sai, lời nói vừa rồi, khẳng định là có thể để mỗi một tu sĩ ở trong giới này đều nghe thấy được!"
"Quỷ Lệ, không có loại thực lực này!"
Nếu Quỷ Lệ thật sự có loại thực lực này, vậy thì lúc trước khi gặp mình, cũng không cần phải lén điều khiển Âm Linh đánh lén mình và chạy trốn.
Có thể càng như thế, nghi ngờ trong lòng Khương Vân lại càng lớn.
Hắn thực sự không nghĩ ra được, trong thế giới này, đến cùng ai có bản lĩnh lớn như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn có thể cảm giác được, tu vi của người này, tuyệt đối vượt qua Động thiên.
Quan trọng hơn là, người này còn rõ ràng là đang nhắm vào mình!
Đường Nghị hỏi: "Khương sư huynh, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"
Khương Vân sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh nói: "Kỳ thật, điều này cũng không có xung đột với mục đích ban đầu của chúng ta, tự nhiên vẫn làm việc theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục ở chỗ này chờ đợi đồng môn."
"Nếu có người muốn cướp vòng xoáy của Khương Vân ta, vậy ta sẽ cho bọn hắn một kinh hỉ!"
"Ta không muốn giết người, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ không giết người!"
"Còn như những người tò mò kia, ta dứt khoát cho bọn hắn một câu trả lời rõ ràng!"
Lời vừa dứt, dưới ánh mắt khiếp sợ của Đường Nghị và Lư Hữu Dung, trên đỉnh đầu Khương Vân, bỗng nhiên nổi lên một đoàn linh khí, ngưng tụ ra năm tòa núi có hình dạng.
Mặc dù năm tòa núi này cao không quá trăm trượng, hơn nữa lại nằm trong vòng xoáy linh khí bao bọc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra, đó là Vấn Đạo ngũ phong!
Đây là một trong những Phúc Địa của Khương Vân, mà lúc này, hắn bày ra Vấn Đạo ngũ phong, chẳng khác nào nói cho tất cả tu sĩ, chính mình là người của Vấn Đạo tông!
Quả nhiên, khi thấy trong vòng xoáy xuất hiện Vấn Đạo ngũ phong, người vui mừng nhất đương nhiên là đệ tử Vấn Đạo tông.
"Là đồng môn của chúng ta!"
"Không phải Phương sư huynh, thì chính là Khương Vân!"
"Ta hiểu rồi, người này tất nhiên là đang triệu tập người của Vấn Đạo tông chúng ta!"
Còn những người của tông môn khác, sau khi nhìn thấy Vấn Đạo ngũ phong, lại có phản ứng không giống nhau.
Có người thì ban đầu kinh ngạc sau đó vui mừng.
Bởi vì trong lòng bọn họ, thực lực của Vấn Đạo tông xưa nay không có gì đặc biệt, thậm chí không ít người còn nghi ngờ Vấn Đạo tông có tư cách gì, có thể đứng trong hàng ngũ năm đại tông môn.
Bất quá, sau khi thấy vòng xoáy linh khí này là do người của Vấn Đạo tông dẫn ra, ngược lại càng tăng thêm lòng tin thay thế của bọn họ.
đánh giết Âm Linh nhiều, có thể không nhất định đại biểu cho thực lực cao bao nhiêu, dù sao không ít người gặp phải số lượng Âm Linh, thực sự là ít đến đáng thương.
Có người thì sắc mặt âm trầm.
Nhất là người của Vạn Yêu Quật và Dược Thần tông, bọn hắn hết sức rõ ràng, thực lực tổng thể của Vấn Đạo tông có lẽ không ra sao, nhưng lần này tiến vào thận Lâu, lại có Khương Vân!
Muốn giật đồ từ trong tay hắn, thật sự là phải mạo hiểm tính mạng.
Sau khi Khương Vân dùng phương thức như vậy biểu lộ thân phận của mình, mặc dù đích thực là khiến tâm lý đông đảo tu sĩ có chút biến hóa, nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân tiến tới của bọn hắn.
Cứ như vậy, Khương Vân một bên khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, hấp thu tinh thuần linh khí và Nhật Tinh Nguyệt Hoa liên tục không ngừng trong vòng xoáy linh khí, cố gắng tăng lên tu vi của mình, một bên kiên nhẫn chờ đợi tất cả tu sĩ đến!
Đồng thời, trong đầu hắn vẫn đang suy tư, người nói chuyện lúc trước đến cùng là ai.
Mặc dù Khương Vân không để tâm việc mình có địch nhân, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện một địch nhân có thực lực cực cao, mấu chốt là mình lại không hề hay biết gì về đối phương, thực sự không phải là chuyện tốt.
Chỉ là, Khương Vân cho dù nghĩ nát óc, cũng không thể biết rõ đối phương là ai.
Thậm chí, hắn căn bản sẽ không nghĩ đến, ngay trên đỉnh đầu mình, bên cạnh vòng xoáy linh khí, đối phương đang đứng ở đó, trên cao nhìn xuống hắn.
Tự nhiên, người này chính là vị Âm Linh Thiên Hữu cảnh kia.
Còn về việc tại sao hắn lại làm như vậy, thì cũng chỉ có mình hắn mới biết!
Thời gian trôi qua, đảo mắt một cái, đã ba tháng trôi qua.
Trong ba tháng này, đã có gần trăm tên tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới ngọn núi cao nơi Khương Vân đang ở, thậm chí đều lên đỉnh núi, cách Khương Vân không quá mấy trượng.
Trừ bỏ đệ tử Vấn Đạo tông sẽ được Đường Nghị hai người trực tiếp đưa đến bên cạnh Khương Vân, những người khác đều dựa theo môn phái của mình, năm ba người tụ tập đứng ở nơi đó, đứng xa xa nhìn.
Những người biết rõ Khương Vân, đương nhiên sẽ không có ý đồ với hắn.
Mà những người không biết Khương Vân, cũng không muốn làm người đầu tiên ra mặt, cho dù là tu sĩ Động thiên.
Nhất là bây giờ khoảng cách đã gần, lại nhìn thấy vạn trượng vòng xoáy trên đỉnh đầu Khương Vân, quả thực là mang đến cho bọn hắn xung kích mãnh liệt về thị giác và tâm lý.
Bởi vậy, bọn hắn đang chờ, chờ đợi người thực sự dám khiêu chiến Khương Vân xuất hiện.
Thông qua người khác động thủ với Khương Vân, rồi mới suy nghĩ xem mình có nên ra tay hay không.
Bọn hắn không động thủ, Khương Vân tự nhiên cũng sẽ không chủ động ra tay.
Thậm chí căn bản đều không thèm để ý đến những người này, chỉ là nhắm mắt lại, nắm chắc thời gian hấp thu linh khí.
Không thể không nói, nhiều linh khí tràn vào như vậy, khiến Khương Vân thu hoạch không ít, trong ba tháng ngắn ngủi, hắn vậy mà lại sắp ngưng tụ ra Phúc Địa thứ bảy.
Hơn nữa, còn là Phúc Địa lớn nhất trong chín Phúc Địa của hắn Giới Hải!
Một khi Giới Hải thành công ngưng tụ ra, Khương Vân thậm chí có lòng tin có thể không cần sử dụng ba thân hợp nhất, vượt qua khoảng cách mà trong mắt mọi người đều không thể vượt qua giữa Phúc Địa và Động thiên cảnh!
Ba tháng này, trừ bỏ đông đảo tu sĩ tụ tập ở đây, trong thế giới này, còn xuất hiện thêm ít nhất bốn cái vòng xoáy!
Mặc dù mọi người không nhìn thấy, nhưng mỗi lần thêm ra một cái vòng xoáy, tốc độ xói mòn linh khí liền sẽ tăng tốc một phần, cho nên bọn hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng.
Điều này tự nhiên khiến trong lòng bọn hắn càng thêm lo lắng, mong mỏi có người nhanh chóng tới khiêu chiến Khương Vân, để bọn hắn biết rõ thực lực chân chính của Khương Vân, từ đó quyết định xem mình nên đi con đường nào.
Rốt cục, bọn hắn cũng chờ được người này!
Cùng với một tiếng cười to đinh tai nhức óc vang lên bên tai tất cả mọi người.
Từ trên sơn đạo, một đại hán mặt đen cực kì khôi ngô, giống như núi nhỏ, từng bước một đi tới.
Mà mỗi bước chân của người này bước ra, đều khiến cho ngọn núi này phát ra rung động nhẹ.
"Ma Sơn!"
"Ma sư huynh!"
Nhìn thấy người này, trừ Khương Vân, những người khác, lập tức đều nhận ra được, chính là Ma Sơn của Luân Hồi tông!
Theo Ma Sơn xuất hiện, tâm tình của mọi người đều dâng cao, biết rõ tiếp theo, sẽ có một trận đại chiến bắt đầu.
Ma Sơn, trời sinh Ma tộc!