Mặc dù Âm Linh không có thần trí, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình biến hóa nào, nhưng nhìn thấy nó không chút do dự tiến về phía mình, Khương Vân liền biết chính mình đã thành công.
Tử khí coi như không phải quỷ khí, nhưng cả hai tất nhiên là có điểm tương đồng, đều có thể hấp dẫn Âm Linh!
Chỉ có điều, hiện tại thứ tử khí mà chính mình phóng thích ra quá mức mỏng manh, không đủ để truyền ra quá xa, tự nhiên cũng không thể khiến cho càng nhiều tử Linh cảm nhận được.
"Xem ra, còn cần tử vong triệt để hơn một chút, bất quá trước đó, còn phải bố trí thêm một chút!"
Sau khi giết chết Âm Linh này, Khương Vân lấy ra chín khối linh thạch, bày ra trận thứ nhất của Cửu Tuyết Liên Hoàn Trận trong phạm vi ba trượng xung quanh mình.
Bởi vì trong quá trình phóng thích tử khí, chính mình không có khả năng có sức chiến đấu, mà nếu quả thật đưa tới đại lượng Âm Linh, trước hết phải bảo đảm an toàn cho ba người.
Sau khi bố trí xong trận pháp, Khương Vân lại dùng truyền âm nói cho Đường Nghị cùng Lư Hữu Dung phương pháp xuất nhập trận pháp.
Sau đó, hắn liền bắt đầu không ngừng dùng lực lượng làm suy yếu mệnh hỏa của chính mình.
Theo mệnh hỏa càng ngày càng yếu, tử khí phát ra trên thân thể Khương Vân cũng càng ngày càng đậm, về phần bản thân hắn, khí tức tự nhiên cũng càng ngày càng yếu ớt.
Sinh mệnh lực cực kì tràn đầy, vốn vượt xa người khác kia, đang không ngừng biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Thấy cảnh này, Bạch Trạch không nhịn được lần nữa cảm khái.
Mình có thể gặp được Khương Vân, đồng thời quyết định trợ giúp hắn, cũng không biết là vận may hay là bất hạnh của mình.
Sự quyết đoán và to gan của Khương Vân, nhất là sự liều lĩnh kia, không những tàn ác với người khác mà còn tàn ác hơn với chính mình, là điều mà tuyệt đại đa số tu sĩ đều không có.
Con đường tu đạo, vốn là nghịch thiên mà đi, tranh đấu cùng thiên địa vạn vật.
Kẻ nhát gan sợ chết, căn bản không thể có thành tựu, chỉ có người có những tính cách như Khương Vân, mới có thể đi càng xa trên con đường này.
Thế nhưng hắn cũng lo lắng, liệu có một ngày nào đó Khương Vân quá tàn ác với chính mình, trực tiếp biến thành Quỷ.
Ngay khi tử khí của Khương Vân dần dần trở nên nồng đậm, Đường Nghị và Lư Hữu Dung, những người đang phân biệt tìm kiếm Âm Linh ở hai hướng khác nhau, lại không kìm được mà dừng bước.
Bởi vì hai người đều đã có thể thấy rõ ràng, ở bốn phương tám hướng, đột nhiên xuất hiện liên tiếp Âm Linh, đến mức bọn hắn cũng không biết những Âm Linh này trước đó ẩn thân ở nơi nào, tựa như từ dưới đất chui lên.
Hơn nữa, trong số những Âm Linh này, không còn chỉ có hình tượng nhân loại, mà còn có thêm một chút hình tượng yêu loại.
Những Âm Linh này có tốc độ cực nhanh, có chạy trên mặt đất, có thể bay lượn trên không trung, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, lao về phía hai người.
Mặc dù sự xuất hiện của Âm Linh thực sự quá kỳ quặc, nhưng đây là chuyện tốt, cho nên hai người căn bản không kịp cân nhắc, lập tức quay người, vội vàng chạy về chỗ Khương Vân.
Mà khi bọn hắn nhìn thấy trạng thái của Khương Vân, cả hai đều giật nảy mình.
Giờ khắc này, sắc mặt Khương Vân trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh.
Mặc dù bọn hắn không phải Âm Linh, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng tử khí nồng đậm tản ra trên thân thể Khương Vân đang ngồi xếp bằng kia.
Đường Nghị một bước xông tới bên cạnh Khương Vân, lo lắng hô: "Khương sư huynh, làm sao vậy, có phải có kẻ địch đến không?"
Vừa nói chuyện, trong tay hắn đã xuất hiện một đống bình lọ, luống cuống tay chân lấy ra đủ loại đan dược, chuẩn bị cho Khương Vân uống.
Lư Hữu Dung cũng ngưng tụ sắc mặt, đạo nhãn lần nữa mở ra, nhìn về phía bốn phía.
Theo bọn hắn nghĩ, hai người mình rời đi mới một lát, Khương Vân vậy mà đã biến thành như vậy, tất nhiên là có cường địch xuất hiện, đả thương nặng Khương Vân.
Song khi đạo nhãn của Lư Hữu Dung quét qua bốn phía, ngoại trừ có thể trông thấy tử khí màu đen không ngừng phát ra trên thân thể Khương Vân, tựa như khói đặc, thì căn bản không nhìn thấy bất luận vật gì khác.
Thậm chí, trên thân thể Khương Vân, ngay cả vết thương cũng không có!
Lúc này, Khương Vân cũng cố gắng mở ra hai mắt đang nhắm chặt, dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt nói: "Ta không sao, ta đang phóng thích tử khí!"
Một câu nói đơn giản, tựa như đã dùng hết toàn bộ khí lực của Khương Vân, khiến hắn không thể không nhắm mắt lại lần nữa.
Mà Đường Nghị và Lư Hữu Dung lại hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Khương Vân.
Cho đến khi Lư Hữu Dung bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía đại lượng Âm Linh đã xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn, nói: "Ta hiểu rồi, Khương sư huynh đã tìm được biện pháp hấp dẫn Âm Linh, đó là dùng tử khí!"
Đường Nghị tự nhiên cũng hiểu, bất quá càng hiểu rõ, trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Khương Vân lại càng tràn đầy vẻ khâm phục.
Mặc dù bọn hắn không nhìn thấy mệnh hỏa của Khương Vân, nhưng lại có thể biết, Khương Vân cũng không có thi triển bất kỳ thuật pháp nào, mà chỉ là đang cưỡng ép dập tắt sinh cơ của chính mình.
Vì hấp dẫn Âm Linh, vậy mà cam lòng hạ thủ tàn nhẫn với chính mình như vậy, Đường Nghị thở dài một tiếng, bỗng nhiên ôm quyền cúi đầu thật sâu với Khương Vân, nói: "Ta Đường Nghị chưa từng phục ai, từ nay về sau, ta phục ngươi!"
Thoại âm rơi xuống, Đường Nghị đứng thẳng người, ánh mắt lộ ra vẻ ngang nhiên, đột nhiên dùng sức xé nát y phục của mình, sau đó giơ bàn tay lên, muốn vỗ xuống vị trí trái tim của mình.
"Ngươi làm gì!" Lư Hữu Dung tay mắt lanh lẹ, kéo lại bàn tay của Đường Nghị.
"Chỉ có Khương sư huynh tự tay giết chết những Âm Linh này, vòng xoáy của hắn mới có thể lớn hơn, cho nên ta phóng thích tử khí, hấp dẫn Âm Linh, để Khương sư huynh động thủ."
Lư Hữu Dung trầm mặc.
Bởi vì Đường Nghị nói đúng sự thật, nhưng nàng cũng lo lắng, Đường Nghị không có tu vi cường đại như Khương Vân, dùng phương pháp tự mình hại mình để làm suy yếu sinh cơ, phóng thích tử khí, vạn nhất khống chế không thích đáng, rất có thể sẽ thật sự tử vong.
Cũng may lúc này, Khương Vân nghe được hai người tranh chấp, lần nữa dùng thanh âm yếu ớt nói: "Không cần, có trận!"
Lúc này hai người mới ý thức được, Khương Vân vừa mới bày ra trận pháp, hiển nhiên là đã cân nhắc đến tình hình hiện tại.
Chỉ là bọn hắn nhịn không được có chút hoài nghi, Khương Vân bày ra trận pháp trong thời gian ngắn ngủi như vậy, thật sự có thể ngăn cản đám Âm Linh càng ngày càng đông này không?
(Nhất 2 chương mới/tiết bên trên #)
Bất quá, vì tín nhiệm Khương Vân, bọn hắn vẫn quyết định tin tưởng Khương Vân.
Hai người đứng hai bên Khương Vân, ngưng thần đề phòng, nhìn về phía đại lượng Âm Linh đã sắp đến gần.
Chỉ một lát sau, ánh mắt của hai người đồng thời sáng lên.
Bởi vì khi những Âm Linh này đến vị trí cách ba người khoảng ba trượng, cũng chính là chỗ chôn chín khối linh thạch, vậy mà không thể tiến lên dù chỉ một tấc.
Mà như ruồi không đầu, không ngừng vây quanh ba người lượn vòng.
Thậm chí, không ít Âm Linh còn đưa tay phóng thích ra đủ loại thuật pháp công kích, nhưng tất cả đều không có kết quả.
Nói đùa, Khương Vân mặc dù đích thật là vội vàng bày ra trận pháp, nhưng trận pháp này lại là trận pháp mạnh nhất do Yêu chủ Tuyết Mộ Thành của Sơn Hải đệ nhất sáng tạo.
Há lại những Âm Linh không có thần trí này có thể dễ dàng phá vỡ.
Cứ như vậy, xung quanh ba người, Âm Linh càng tụ càng nhiều, ba tầng trong ba tầng ngoài, phóng nhãn nhìn lại, lít nha lít nhít, vô cùng vô tận.
Hơn nữa, từ bốn phương tám hướng, vẫn không ngừng có đại lượng Âm Linh chạy đến.
Mặc dù Đường Nghị cùng Lư Hữu Dung không còn lo lắng Âm Linh sẽ xông tới, nhưng hai người lại không thể không lo lắng cho Khương Vân.
Bởi vì trong đạo nhãn của Lư Hữu Dung, tử khí phát ra trên thân Khương Vân, tựa như Phong Hỏa liền trời, bay thẳng lên trời cao, thậm chí mơ hồ tạo thành một đoàn phong bạo tử khí màu đen như thực chất!
Còn như Khương Vân, đã trở nên thoi thóp, mệnh hỏa càng chỉ còn lại có mấy đốm lửa yếu ớt, dù chỉ có một cơn gió thổi tới, đều có thể dễ dàng dập tắt!
Ngay khi Khương Vân như nến tàn trong gió, trước mắt trở nên tối đen, ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ.
Trong đầu hắn, lại đột nhiên có một dây cung, bị khẽ lay động!