Trong thế giới này, Khương Vân chỉ gặp được "sinh mệnh" là Âm Linh, mà Âm Linh sau khi chết lại biến thành mệnh linh thạch, không có thi thể lưu lại.

Như vậy hiển nhiên, hai cỗ thi thể này chính là những tu sĩ cùng Khương Vân đến từ Sơn Hải giới.

Mặc dù Khương Vân tỉnh lại chỉ có một mình, nhưng hắn tin rằng, nhất định còn có những người khác cũng bị những vòng xoáy kia đưa vào thế giới này.

Bây giờ hai cỗ thi thể này chính là chứng minh tốt nhất.

Khương Vân cẩn thận xem xét hai cỗ thi thể này, phát hiện một cỗ mang mặt nạ quỷ màu đen, là người của Sâm La Quỷ Ngục.

Một cỗ thi thể khác đeo một viên đan bội bên hông, nói rõ hắn đến từ Dược Thần tông.

Bên cạnh hai cỗ thi thể này, rải rác mấy khối mệnh linh thạch.

Cẩn thận kiểm tra vết thương trên người thi thể, Khương Vân không khó suy đoán ra, hai người này có lẽ vì tranh đoạt mệnh linh thạch mà ra tay với nhau, dẫn đến cuối cùng đồng quy vu tận.

Nhìn thi thể của đệ tử Dược Thần tông, Khương Vân nhớ tới lúc rời khỏi Dược Thần tông, Thẩm trưởng lão từng nói với mình, hy vọng hắn có thể chiếu cố một chút đệ tử Dược Thần tông trong Thận Lâu.

Thế là Khương Vân vung quyền, đánh ra một cái hố sâu, vung tay áo đem thi thể đệ tử Dược Thần tông kia đặt vào trong hầm, sau đó lấp đất lại.

Còn về thi thể đệ tử Sâm La Quỷ Ngục, Khương Vân thậm chí không thèm nhìn, trực tiếp đưa tay lấy mấy khối mệnh linh thạch rải rác trên mặt đất.

Mệnh linh thạch bên trong có mệnh hỏa, mình có Vô Diễm Khôi Đăng, vừa vặn có thể dùng đến, nhưng Khương Vân không nghĩ ra, đối với những người khác, mệnh linh thạch này có tác dụng gì, đến mức còn phải tranh cướp lẫn nhau.

Chẳng lẽ trong mệnh linh thạch này còn có gì kỳ lạ?

Nghĩ tới đây, Khương Vân bóp nát mệnh linh thạch trong tay, nhưng thứ xuất hiện trước mắt hắn vẫn chỉ là một tia mệnh hỏa.

"Ngươi thật là ngốc!"

Lúc này, Bạch Trạch bị Khương Vân bỏ qua nãy giờ rốt cục tìm được cơ hội mở miệng, không chút do dự mỉa mai nói: "Ngươi cho rằng ai cũng có thể nhìn thấy mệnh hỏa?"

Nghe được câu này, Khương Vân lập tức hiểu ra!

Bạch Trạch đã sớm nói với hắn, mệnh hỏa chỉ có những người có thần thức cường đại mới có thể phát hiện, ngoài ra chỉ có Hỏa tộc trời sinh là yêu hỏa mới có thể phát hiện.

Bản thân hắn có được thiên phú của Hỏa tộc, cho nên có thể nhìn thấy, còn những người khác, quả thật không thể nhìn thấy sự tồn tại của mệnh hỏa.

Khương Vân vuốt vuốt mệnh linh thạch trong tay, khó hiểu hỏi: "Vậy trong mắt người khác, thứ nhìn thấy là gì?"

"Vật bản mệnh của tu sĩ!"

"Giống như mệnh linh thạch này thuộc về Yêu tộc, như vậy bọn hắn nhìn thấy chính là bản mệnh yêu huyết, nếu là nhân loại, bọn hắn nhìn thấy chính là bản mệnh linh nguyên!"

"Hơn nữa, có thể trực tiếp luyện hóa hấp thu, để bản thân sử dụng!"

Khương Vân lộ ra vẻ chợt hiểu.

Bản mệnh chi vật, đối với bất kỳ sinh linh nào đều vô cùng quan trọng.

Bản mệnh chính là căn bản của sinh mệnh, vô cùng trân quý, chỉ cần thiếu hụt, vậy sẽ vĩnh viễn thiếu hụt, bất kỳ linh đan diệu dược nào cũng không thể bù đắp.

Biện pháp duy nhất, chính là đi luyện hóa hấp thu bản mệnh chi vật của người khác!

Trước kia Tuyết Tình vì bảo vệ Khương Vân, phun ra một ngụm bản mệnh yêu huyết, mặc dù cuối cùng được Khương Vân kịp thời cứu về, nhưng bởi vì tổn thương căn bản, cho nên từ đầu đến cuối vẫn chưa thực sự khỏi hẳn.

Thế nhưng, nếu bản mệnh chi vật của mình không thiếu hụt, mà lại đi luyện hóa hấp thu bản mệnh chi vật, vậy chỉ có một loại công hiệu, chính là tăng lên tuổi thọ của mình!

Đối với tu sĩ, mặc dù thọ nguyên vượt xa người phàm, nhưng cũng không phải vĩnh sinh bất tử, cho nên những tu sĩ sống càng lâu, đối với thọ nguyên lại càng khao khát.

Chỉ có điều, bản mệnh chi vật không thể trực tiếp thu hoạch từ trong cơ thể những sinh linh khác, nếu không, tin rằng những lão quái vật kia tuyệt đối không ngại thông qua đại lượng giết chóc để bổ sung tuổi thọ của mình.

Mà bây giờ, mệnh linh thạch trong cơ thể những Âm Linh này lại chứa đựng bản mệnh chi vật có thể trực tiếp thu hoạch, có thể tưởng tượng được, sau khi bị tu sĩ phát hiện, bọn họ sẽ coi trọng nó như thế nào.

Thậm chí, tất cả tu sĩ đến từ Sơn Hải giới, chỉ sợ đều coi bản mệnh chi vật này là cơ duyên tồn tại trong thế giới này, cho nên mới ngang nhiên tranh đoạt, không tiếc ra tay đánh nhau.

Bạch Trạch nói tiếp: "Chỉ có điều, bản mệnh chi vật chứa trong một khối mệnh linh thạch ít đến đáng thương, cho dù hấp thu cũng không có tác dụng gì, chỉ có khi số lượng bản mệnh chi vật nhất định ngưng tụ lại cùng nhau, mới có chút tác dụng!"

Khương Vân gật đầu nói: "Chỉ riêng bản mệnh chi vật này, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người!"

Vung tay lên, Khương Vân bóp nát tất cả những khối mệnh linh thạch này, hóa thành mệnh hỏa, đưa vào Vô Diễm Khôi Đăng.

So với việc tăng lên thọ nguyên hư vô mờ mịt kia, hắn càng cần mệnh hỏa có thể nhìn thấy, sờ được!

Từ khi thôn phệ tia mệnh hỏa của Hỏa Dương Huy, Khương Vân đã thu được quyền khống chế Vô Diễm Khôi Đăng, tự nhiên cũng hiểu rõ cách dùng.

Đối với những cách dùng khác, Khương Vân không có hứng thú, chỉ có một loại cách dùng khiến hắn hứng thú!

Mà cách dùng này, không hề khoa trương, có thể ít nhất bảo vệ hắn một mạng, cho nên hắn rất cần đại lượng mệnh hỏa để bổ sung cho Vô Diễm Khôi Đăng.

Để hắn vì mệnh hỏa mà đi đánh giết sinh mệnh vô tội, hắn đương nhiên không làm được, nhưng như Bạch Trạch nói, sinh mệnh của những Âm Linh này đã sớm tiêu tán, mệnh hỏa mà bọn hắn để lại cũng trở thành vật vô chủ.

Cầm lấy, Khương Vân cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác tội lỗi và áy náy nào.

Khương Vân tiếp tục tiến lên, trong lúc bất tri bất giác, ba ngày nữa trôi qua.

Mà theo hắn không ngừng xâm nhập thế giới này, hắn bắt đầu gặp được càng ngày càng nhiều Âm Linh.

Quả nhiên, thực lực của Âm Linh cũng càng ngày càng mạnh.

Lúc ban đầu, đối với Âm Linh, Khương Vân cơ bản đều là một quyền liền có thể giải quyết một con, nhưng đến về sau, hắn nhất định phải vận dụng thuật pháp.

Tự nhiên, điều này cũng khiến hắn ý thức được, nơi hắn mới tới thế giới này, hẳn là vùng biên giới, cho nên thực lực Âm Linh ở đó không mạnh.

Mặc dù Âm Linh trở nên cường đại, nhưng Khương Vân không phải không có thu hoạch, bởi vì hắn cũng phát hiện, Âm Linh càng mạnh, mệnh hỏa cất giấu trong mệnh linh thạch càng dồi dào.

Ngoài việc gặp Âm Linh, Khương Vân cũng phát hiện càng ngày càng nhiều thi thể.

Có những kẻ chết do giết hại lẫn nhau, có những kẻ chết dưới tay Âm Linh.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy một cỗ thi thể của đệ tử Vấn Đạo tông trong số những thi thể này, hắn cũng trở nên trầm mặc.

Bởi vì thi thể không thể bảo tồn, Khương Vân chỉ có thể lấy đi lệnh bài đại diện thân phận của vị đồng môn này, sau đó chôn cất thi thể.

Ở thế giới này, hắn tự lo cho mình còn không xong, chứ đừng nói đến việc bảo vệ đồng môn, mà đây, đã là cực hạn những gì hắn có thể làm cho đồng môn..

Nhưng mà, trong lộ trình mấy ngày tiếp theo, lông mày hắn lại càng nhíu càng chặt, biểu lộ trên mặt cũng càng ngày càng lạnh, sát khí trên người càng ngày càng đậm.

Bởi vì, ba ngày trước, thi thể mà hắn nhìn thấy, thuộc về các tông môn khác nhau, nhưng mấy ngày nay, thi thể mà hắn nhìn thấy, cơ bản chỉ có Vấn Đạo tông và Dược Thần tông!

Mà điều này cũng khiến hắn ý thức được, hiện tại trong thế giới này, chỉ sợ đệ tử các thế lực không còn chiến đấu đơn độc nữa, mà đã kết thành đồng minh.

Thậm chí, hắn đều biết những tông phái nào đã kết thành đồng minh.

"Vạn Yêu quật, Sâm La Quỷ Ngục, còn có Hải tộc, các ngươi kết minh ta có thể mặc kệ, nhưng nếu các ngươi đã liên thủ đối phó Vấn Đạo tông ta, vậy ta sẽ cho các ngươi biết, Vấn Đạo tông ta, không phải dễ khi dễ!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play