Nhìn Khương Vân trấn định tự nhiên, nghe những lời hắn nói, mặc dù Kim Dật Phi là cao thủ Đạo Linh cảnh, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên xuất hiện một tia chần chừ, mà ngay cả chính hắn cũng không thể tin được.
Thậm chí, hắn còn dừng bước, có chút không dám tới gần Khương Vân!
Đời này của hắn, trải qua hơn ngàn năm tuế nguyệt, có thể trở thành cường giả đạo linh, hai tay đã sớm nhuốm đầy máu tươi, số lượng sinh linh chết dưới tay hắn càng nhiều không đếm xuể.
Tự nhiên, hắn cũng từng chứng kiến mỗi người vào thời khắc cuối cùng, đối mặt với chính mình, biểu hiện ra đủ loại phản ứng.
Có sợ hãi, có không sợ, có ra vẻ trấn định, có miễn cưỡng vui cười, mà bất kể thế nào, hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu những thứ tận sâu trong tâm khảm của đám sinh linh này.
Thế nhưng bây giờ, đối mặt với Khương Vân, hắn lại phát hiện mình vậy mà căn bản không nhìn thấu nổi gã nhân loại tử thiệt có tu vi Phúc Địa nhất trọng này.
Điều duy nhất có thể xác định, chính là sự trấn định của Khương Vân không phải giả vờ!
Ngoài thực lực bản thân không tầm thường, Kim Dật Phi có thể đi đến ngày hôm nay, cũng có quan hệ tới việc hắn có chút ít cẩn thận trong tính cách.
Hắn chưa từng khinh thị đối thủ của mình, ngược lại, những kẻ từng khinh thị hắn, đều đã hóa thành xương trắng, bị chôn sâu dưới lòng đất.
Thế nhưng, dù là với kinh nghiệm nhân sinh ngàn năm của hắn, cũng thật sự không thể tưởng tượng được, Khương Vân trước mắt đã bị trọng thương, ngay cả đứng cũng không vững, rốt cuộc có điểm nào có thể khiến mình không dám tới gần, khiến mình sinh ra chần chừ.
Mặc dù hắn không khó tưởng tượng, theo thực lực và thiên phú Khương Vân triển hiện ra, phía sau Khương Vân tất nhiên sẽ có cường giả thủ hộ.
Tỉ như vị cao thủ thần bí mà chính mình rất muốn thu nạp kia.
Thậm chí, trên thân Khương Vân hẳn là còn có một chút pháp bảo hoặc bản sự bảo mệnh.
Nhưng, những thứ này chẳng lẽ có thể uy hiếp được chính mình sao?
Nhìn Kim Dật Phi đứng im không nhúc nhích trong không trung, Khương Vân bỗng nhiên cười nói: "Thế nào, đường đường cường giả Đạo Linh cảnh, ngay cả lệnh (làm) của Yêu Chủ cũng dám vi phạm, bây giờ lại chẳng lẽ không dám ra tay với ta sao?"
"Phù phù!"
Vừa dứt lời, thân thể miễn cưỡng đứng lên của Khương Vân rốt cục không cách nào duy trì, lần nữa đặt mông ngã xuống đất, thở hổn hển.
Mặc dù một câu kia của hắn đã trực tiếp vạch trần tâm sự của Kim Dật Phi, nhưng nhìn Khương Vân ngay cả thở cũng không đều, cũng khiến cho hắn tại thẹn quá thành giận, đồng thời cũng bỏ đi sự chần chừ trong lòng.
Kim Dật Phi cười lạnh nói: "Tốt cho một gã tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn! Ta không phải không dám giết ngươi, mà bởi vì ngươi chỉ là một cái mồi, ta còn muốn giữ lại ngươi để câu ra con cá lớn hơn!"
Thoại âm rơi xuống, Kim Dật Phi vẫy tay, một cỗ hấp lực to lớn trực tiếp bao phủ lấy Khương Vân, mang theo hắn đi tới phía trên sơn cốc Tuyết tộc, cười dữ tợn nói: "Hiện tại, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến Tuyết tộc bị diệt tộc như thế nào!"
"Phỉ!"
Nghênh đón hắn là một bãi nước bọt Khương Vân phun ra từ trong miệng.
Mặc dù không nôn tới mặt Kim Dật Phi, nhưng lại khiến hắn lập tức giận tím mặt nói: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta xé cái miệng này của ngươi!"
Sau khi nói xong, Kim Dật Phi mở bàn tay, chộp về phía miệng Khương Vân.
Một trảo này chụp xuống, Khương Vân chỉ cảm thấy toàn bộ bầu trời đều trở nên u ám, bàn tay Kim Dật Phi phảng phất thay thế thiên đỉnh đầu!
Cho dù mình ở trạng thái đỉnh phong, chỉ sợ cũng không có khả năng trốn thoát khỏi bàn tay của hắn, hiển nhiên Kim Dật Phi thật sự bị mình chọc giận!
Nhìn bàn tay đã tới trước mặt mình, trong hai mắt Khương Vân lại đột nhiên bạo phát ra sát khí lạnh thấu xương.
Mặc dù không cách nào né tránh, nhưng Khương Vân lại đồng dạng giơ bàn tay mình lên, vươn ngón trỏ đã vận sức chờ phát động, dùng sức điểm vào lòng bàn tay Kim Dật Phi!
Theo ngón tay Khương Vân điểm ra, bầu trời vốn đang tối sầm bỗng chốc sụp đổ, một cỗ khí tức cường đại bỗng nhiên bộc phát ra từ đầu ngón tay Khương Vân.
Cỗ khí tức này vô cùng bá đạo, vô cùng ngang ngược, giống như duy ngã độc tôn, sự xuất hiện của nó khiến cho thiên địa này đều không thể tiếp nhận, khiến cho hết thảy đều phải tránh lui!
Bầu trời đã mất đi quang minh, Tuyết Sơn đã mất đi nhan sắc, tuyết rơi ngừng bay xuống...
"Đây là..." Kim Dật Phi đột nhiên biến sắc, trở nên yếu ớt vô cùng.
Mặc dù hắn không biết Khương Vân từ đâu có được lực lượng cường đại như thế, nhưng nguy cơ sinh tử trong lòng bỗng nhiên tuôn ra lại khiến hắn hết sức rõ ràng, chỉ cần mình bị một chỉ này điểm trúng, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Bởi vì lực lượng này đủ để diệt sát Đạo Linh cảnh!
Cỗ lực lượng này xuất hiện không chỉ khiến cho cả khu vực Tuyết tộc ở biến thành màu đen, thậm chí ngay cả bầu trời toàn bộ Bắc Sơn châu cũng vì đó mà ảm đạm mấy phần.
Mà tại vị trí đầu ngón tay của Khương Vân, còn xuất hiện một vòng xoáy màu đen không ngừng xoay tròn, giống như hắc động trong đan điền của hắn.
Bên trong vòng xoáy sâu thẳm vô cùng, nhưng lại ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố.
Vòng xoáy màu đen này dĩ nhiên chính là một trong ba món lễ vật Đạo Yêu Hồn thiên tặng cho Khương Vân, thuộc về một tia lực lượng của Hồn thiên, đủ để diệt sát Đạo Linh cảnh một lần!
Đối với tia lực lượng này, Khương Vân vô cùng quý trọng, thậm chí không nỡ vận dụng, ngay cả khi đối mặt với Địa Hộ chi chưởng đuổi bắt lần trước, hắn đều cưỡng ép nhịn xuống.
Mặc dù sau đó hắn cũng biết, cho dù lúc ấy vận dụng tia lực lượng này cũng sẽ không có uy hiếp gì đối với Địa Hộ cảnh, nhưng cũng thấy được sự trân quý của hắn đối với tia lực lượng này.
Thế nhưng giờ khắc này, đối mặt với Kim Dật Phi Đạo Linh cảnh, Khương Vân lại hết sức rõ ràng, nếu muốn tự cứu, nhất định phải vận dụng tia lực lượng này.
Mà tia lực lượng này quả nhiên cũng không làm hắn thất vọng.
Sắc mặt Kim Dật Phi đã trở nên trắng bệch vô cùng.
Mặc dù hắn có thể cảm giác rõ ràng cỗ lực lượng này uy hiếp tới sinh mệnh của mình, nhưng hắn lại không thể thu tay lại.
Thậm chí, thân thể của hắn đều bị uy áp cường đại do cỗ lực lượng này sinh ra áp chế, không thể động đậy mảy may, chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng xoáy màu đen nơi đầu ngón tay Khương Vân càng ngày càng gần mình.
Mà sinh mệnh của mình lại càng ngày càng xa!
Giờ khắc này, trong lòng Kim Dật Phi rốt cục có hối hận cùng không cam lòng!
Nếu như hắn không ham muốn bí mật trên người Khương Vân, nếu như hắn sau khi cứu được Hỏa độc Minh liền xoay người rời đi, như vậy căn bản sẽ không phát sinh tình cảnh này.
Đương nhiên, hắn càng thêm không cam tâm!
Bản thân là cường giả Đạo Linh cảnh, đã bước vào cánh cửa cầu đạo, ngày sau còn có tiền đồ tốt đẹp vô hạn, nhưng bây giờ mình lại sắp chết!
Bầu trời đột nhiên ảm đạm xuống, như bị tước đoạt hết thảy quang minh, giống như tận thế hàng lâm, đã sớm khiến cho Tuyết tộc và chúng yêu Vạn Yêu quật đang chiến đấu kịch liệt chú ý.
Cũng khiến cho bọn hắn nhao nhao ngừng lại, mang theo vẻ mặt chấn kinh và không hiểu, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Có thể mặc cho bọn hắn nhìn thế nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen nhánh, dù là ngay cả Tuyết tộc A công cũng giống như thế.
Dưới ảnh hưởng của hắc ám này, ngay cả thần thức của hắn cũng bị áp chế, căn bản không thể rời khỏi thân thể.
Chỉ có thể nhìn thấy Khương Vân và Kim Dật Phi phía trên đỉnh đầu!
Bất quá, so với nỗi sợ hãi của những người khác, trong lòng của hắn lại tương đối yên ổn.
Bởi vì theo hắn nghĩ, đây tất nhiên là lực lượng do một tia thần niệm của lão tổ Tuyết Mộ Thành thi triển, đang bảo hộ Khương Vân, đối kháng Kim Dật Phi.
Cùng lúc đó, bên trong toàn bộ Sơn Hải giới, mặc kệ là mảnh rừng mênh mông trong Đông Sơn châu,
Vẫn là tảng đá lớn cao tới vạn trượng bị đóng chặt trong Tây Sơn châu,
Hay là trong một mật thất nào đó trong Dược Thần tông ở Trung Sơn châu, đều có một hoặc mấy bóng người bỗng nhiên ngẩng đầu, đưa ánh mắt về phía bầu trời phương bắc.
Thậm chí, ngay cả Cổ Bất Lão ở đỉnh núi Tàng Phong trong Vấn Đạo tông cũng một lần nữa mở mắt, ngưng thần nhìn về phía phương bắc, nhìn về phía vị trí của đệ tử mình.