Tống Cần nghe xong rất ngượng, đành giải thích: "Tôi chỉ là khâm phục anh ấy, thấy anh ấy nhỏ tuổi đứng trên sân khấu mà không hề run sợ, tôi thấy anh ấy rất giỏi."
"Lúc nhỏ càng giỏi, lớn lên có thể càng tầm thường." Anh nói: "Cô chưa nghe quy luật này sao?"
Tống Cần không nói gì, nghĩ rằng hôm nay mình nói quá nhiều, thực ra nên đi sớm, ở lại đến giờ đã đủ kỳ quặc, cần gì phải tò mò về anh như vậy? Cô nghĩ rồi cúi đầu, lúc này mới phát hiện ngón tay mình đè lên một thực đơn giấy mới tinh, mà mực trên thực đơn chưa khô. Cô định rút tay lại, tay người đàn ông đặt xuống, rút luôn tờ thực đơn đi, đầu ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay cô.
Cảm giác ấm áp, giống như nhiệt độ ly sữa vừa uống, cô không kiềm được co ngón tay lại.
Tim đập nhanh một cách khó hiểu, cô không nhịn được liếc nhìn anh.
"Sắp mưa rồi, cô có mang ô không?" Anh nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thường: "Nếu không có thì cô có thể mượn một cái."
Quán ăn của anh có dịch vụ cho mượn ô, quét mã trên điện thoại là được.
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Chỗ tôi ở gần đây, kịp về trước khi mưa." Không hiểu sao, trong lòng cô lại thấy ấm áp.
"Vậy cô về nhanh đi." Anh nhắc nhở: "Bị ướt mưa rất dễ bệnh."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT