Dường như không còn gì để nói, sự im lặng nặng nề ngăn cách giữa họ. Nhưng Tống Cần không cảm thấy ngượng ngùng, cũng không muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường không có chuyện để nói này, ngược lại cảm thấy yên tĩnh đi bộ bên anh như vậy cũng tốt.
Khi đến lối vào ga tàu điện ngầm, Tống Cần đột nhiên nói với anh: "Thực ra tôi còn một câu hỏi cuối cùng, sợ nói ra sẽ bị ai đó đánh."
Anh nhìn cô, hiểu rõ nói: "Tôi đoán gần đúng là câu hỏi nào rồi."
"Anh không muốn nói thì không cần trả lời đâu." Tống Cần cảm thấy mình không nên ép người khác làm điều khó.
Anh dừng lại một chút rồi nói: "Thực ra từ đầu đến cuối tôi chưa từng phủ nhận với cô, chỉ là không muốn nhắc lại nữa, vì đó là chuyện thời nhỏ rồi. Ở cái tuổi đó, biểu diễn trên sân khấu là việc rất vất vả với tôi, giờ nhớ lại cũng chẳng có gì vui. Có lẽ chỉ có cảm giác thành tựu đến từ lúc bố mẹ khen ngợi, những lúc khác rất ít niềm vui."
Lúc này, giọng anh ấm áp như gió xuân, nghe vào trong tai cô thì giống như bạn cũ tâm sự.
"Tôi nhớ anh biểu diễn rất xuất sắc trên sân khấu." Tống Cần nhớ lại hình ảnh nhỏ bé đó, vẫn tràn đầy ngưỡng mộ, nếu là cô thì vừa lên sân khấu cô đã run chân rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT