“Chúng ta tới liền đây.” Triệu mẫu gọi Triệu phụ cùng ra sân rửa tay, rồi ngồi xuống bàn cơm. Trần Thu Nguyệt đã dọn sẵn đồ ăn.
“Chúng ta đâu phải khách khứa gì, lần sau không cần làm long trọng như vậy, tùy tiện ăn chút gì là được rồi.” Triệu mẫu vừa nhìn đồ ăn vừa nói. Lão nhị tức phụ vẫn luôn là người rộng rãi, nhất là đối với người trong nhà. Tuy rằng đôi khi Triệu mẫu thấy hơi lãng phí, nhưng trong lòng lại rất vui, dẫu sao cũng cảm nhận được sự coi trọng.
“Con cũng đâu có làm gì to tát, cha nương ăn nhiều vào nha” Bây giờ nhà họ ở trên trấn, ngày thường không tiện qua thăm Triệu phụ Triệu mẫu. Nếu hôm nay trong nhà không thiếu nguyên liệu, Trần Thu Nguyệt chắc chắn sẽ làm phong phú hơn nữa.
Khi mọi người đang ăn cơm, con chó con cứ quanh quẩn bên chân Triệu phụ và Triệu mẫu, khiến Trần Thu Nguyệt bật cười.
“Bình Bình về thế nào cũng bất ngờ lắm, mấy hôm trước còn hỏi gia gia bao giờ mới tìm được chó con mang đến, giờ thì chó con được mang đến rồi.”
Trần Thu Nguyệt vẫy tay gọi. Ban đầu chó con vẫn còn có chút dè chừng với nàng, nhưng nàng liền múc một miếng cơm, tìm một mảnh ngói vỡ để lên đó. Chó con tuy thèm nhưng vẫn còn ngần ngại, cuối cùng cũng chậm rãi lại gần.
Nó dùng chiếc mũi nhỏ ngửi ngửi, lại ngẩng đầu nhìn Trần Thu Nguyệt, thấy nàng không xua đuổi mình mới dám há miệng ăn. Chó con còn nhỏ, hàm răng sữa nhai chậm rãi, trông thật ngây ngô đáng yêu, khiến Trần Thu Nguyệt không rời mắt nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play