Hai người cùng nhau đi đường, không kịp đón xe bò buổi sáng ở thôn nên đành cuốc bộ đến trấn trên. Khi tới nơi, trên trán Trần Thu Nguyệt đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, Triệu Hoài Ngọc nắm tay nàng, trong lòng không khỏi xót xa.
“Cũng gần tới giờ dùng bữa trưa rồi, chúng ta vào ăn một chén mì, tiện thể nghỉ ngơi một lát.” Triệu Hoài Ngọc lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt cho Trần Thu Nguyệt.
Đi cả quãng đường dài, Trần Thu Nguyệt cũng đã mệt, liền gật đầu đồng ý.
Triệu Hoài Ngọc đưa nàng tới một quán mì thường lui tới.
“Triệu công tử lại tới? Hôm nay còn dẫn theo người nhà?” Chủ quán là một phụ nhân đứng tuổi, gương mặt tròn trịa, vẻ mặt hiền hòa. Mái tóc điểm sương được buộc gọn gàng bằng một mảnh vải lam thô. Tuy trên người mặc áo vải cũ có vá, nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ.
Buổi sáng trong tửu lâu không có cơm canh, thỉnh thoảng Triệu Hoài Ngọc không muốn ăn lương khô liền đến đây ăn một bát mì, bởi vậy ông chủ bà chủ ở đây đã quen mặt hắn.
Hôm nay thấy Triệu Hoài Ngọc dẫn theo một tiểu nương tử đến cùng, Trần đại nương đoán có thể là nương tử của y, nhưng sợ đoán sai, đành hỏi một câu cho chắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play