“Này……” Dương Mông khẽ thở dài, tựa oán trách vận mệnh trêu ngươi, khiến kẻ vốn chỉ là quân cờ trong tay hắn nay lại nghiễm nhiên trở thành kẻ nắm giữ thế cục
“Vậy nhị vị công tử còn cần gì phí tâm tìm kiếm thích khách nữa?”
“Ta làm sao biết được hắn lúc ấy phát bệnh gì!”
A Ân ngồi nghiêng ở đối diện trong xe ngựa, đuôi tóc buộc cao thả rũ, vài sợi lòa xòa xuống vai. Hắn buông một tiếng thở dài uể oải, khẽ vuốt ve chuỗi ngọc ban chỉ trong tay giọng đầy phiền muộn:
“Ả nữ nô kia vốn mang cốt cách làm phản, có lẽ A Kiều cũng chỉ phòng bị bất trắc nào ngờ lại vô duyên vô cớ rước họa vào thân? Ả tiện tỳ kia giờ phút này hẳn đã hồn quy địa phủ dưới sự tra tấn tàn khốc của kẻ điên kia rồi. Nhưng người chết thì đã chết, đoạn trường tán kia lại còn bị trả về, nghĩ đến thôi ta thật hận A Kiều lúc ấy nhất thời xúc động.”
“Các ngươi là huynh đệ một nhà đừng vì việc ấy mà sinh ra hiềm khích.” Dương Mông vội khuyên can, “Ngươi xác nhận nữ nô kia thật sự đã chết rồi? Hai ngày trước ta hỏi thăm gã nô bộc canh giữ Kim Vân Đài, quả thật không thấy th·i th·ể gầy gò như con nói bị ném ra ngoài.”
“Chắc chắn là chết rồi, thúc phụ đừng nghĩ nhiều” A Ân vẫn điềm tĩnh lật xoay ngọc ban chỉ trên tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT