Triệu Vân Sơ không muốn làm người tốt, thật ra trong nhà còn một ít đậu đũa khô, nhưng muốn cô cho bọn họ, đừng có mơ. Thà vứt cho chó ăn, cô cũng không cho đám người nhà họ Lặc này ăn đâu.
"Vậy thì thôi vậy, em dâu cứ nấu cơm đi, anh về ăn cơm đây." Lặc Kiện bị từ chối phũ phàng, chỉ đành ngậm ngùi rời đi. Vừa rồi anh ta cũng bị ma xui quỷ khiến gì đó đúng không, sao lại đi xin đậu đũa của Triệu Vân Sơ chứ.
Triệu Vân Sơ nhìn Lặc Kiện rời đi, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhặt đậu đũa. Loại đậu đũa khô này là do thím Từ phơi từ mùa hè, để dành cho những lúc giáp hạt (*) như thế này…
(*) Khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ thì lấy ra ăn.
Lặc Kiện vừa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ bên trong.
Tôn Bình chống nạnh, mắng lớn: "Cái đồ ăn hại không biết đẻ, bảo mày nấu cơm thôi mà cũng nấu cơm sống thành cơm cháy.
Mày không biết bây giờ gạo khó kiếm lắm sao?"
Lý Thu nhìn nồi cơm, vừa rồi vì quá mệt nên cô ta đã ngồi trên ghế ngủ quên, lúc tỉnh lại thì trong nhà toàn mùi khét.
Mở nắp nồi ra xem, cơm cháy đen thui, cô sợ đến mức chết đứng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT