Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, có người đang đi xuống.
Lặc Bân quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Thiến đang từng bước đi xuống, anh ta lập tức bò về phía cầu thang, vừa bò vừa kêu: “Mẹ, cứu con!”
Đây là lần đầu tiên Tôn Thiến nhìn thấy Lặc Bân bò lê lết trên đất như một con chó, bà ấy lập tức quay mặt đi. Bà ấy thật sự quá thất vọng về đứa con trai này.
Đối với ba và mẹ ruột của mình, anh ta còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, còn chuyện gì mà anh ta không dám làm chứ?
Thấy Tôn Thiến không đáp lại, cũng không nói gì, Lặc Bân nhìn xuống cầu thang, thấy một người phụ nữ đang đi xuống, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, anh ta sững sờ, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông, hai người vừa đi vừa cười nói.
Lặc Bân sững sờ, cô gái mà anh ta để ý sao lại ở trong nhà? Còn người đàn ông kia, sao cũng ở đây?
Lặc Dĩ Sâm nói: “Lặc Bân, tôi đã đặc biệt nói chuyện với phía trại giam, xin cho tôi nửa ngày để giải quyết chuyện gia đình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play