Triệu Vân Sơ nghe xong thấy rất vui vẻ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên giường, chất sang bên cạnh.
Kiếp trước Triệu Vân Sơ sống một mình, bất kể việc gì có thể tự mình giải quyết thì cô đều cố gắng tự làm, bây giờ đột nhiên được đàn ông chiều chuộng, cảm thấy rất tốt…
Lặc Bắc Thành ra ngoài nhóm một đống lửa, nấu một nồi cháo cho rất nhiều gạo vào.
Bởi vì anh nhận ra, Triệu Vân Sơ đối với việc ăn uống, chỉ có một yêu cầu duy nhất là được ăn no.
Nếu như người trong thôn bắt được thỏ hoặc gà rừng, ít nhất cũng phải ăn vài bữa hoặc mang đi đổi lấy lương thực.
Lặc Bắc Thành không cảm thấy điều này có gì không tốt, theo anh đàn ông sinh ra là để nuôi sống gia đình.
Là một người đàn ông, nếu không thể để cho vợ con được ăn no mặc ấm, thì sống trên đời này cũng vô dụng.
Mùi thơm của cháo gạo trắng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.
Lặc Khải ngửi thấy mùi thơm từ xa, nhưng không dám lại gần hỏi một câu. Trong lòng bất mãn, anh ta quay trở về nhà.
Vừa vào nhà lên tiếng, giọng điệu ra lệnh.
“Mẹ, sáng nay con muốn ăn cháo, cháo gạo trắng đặc sánh ấy.”
"Lặc Khải, đừng có làm loạn nữa, trong nhà lấy đâu ra nhiều gạo trắng như vậy." Lý Thu ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Cút sang một bên, không đến lượt cô lo, tôi đang hỏi mẹ tôi đấy." Lặc Khải liếc nhìn Lý Thu, vừa thấp vừa xấu, thật không biết lúc đó sao anh cả lại coi trọng cô ta?
Bị mắng như vậy, Lý Thu suýt chút nữa thì khóc. Cô ta cũng chỉ có ý tốt khuyên nhủ, Lặc Khải không những không cảm kích, còn khinh thường cô ta…
Tôn Bình đi đến trước mặt Lặc Khải, cười nói: “Lặc Khải, sao con vừa về đã đòi ăn cháo gạo trắng? Xảy ra chuyện gì à?”
Lặc Khải lập tức thêm mắm dặm muối, bởi vì anh ta muốn ăn cháo: "Mẹ, vừa rồi con nhìn thấy anh hai đang nấu cháo ở ngoài sân, mùi thơm vô cùng.
Mẹ không tin thì ra ngoài sân ngửi thử xem, mùi thơm vô cùng quyến rũ.
Không giống như cháo mẹ nấu mỗi sáng, toàn là nước với nước.
Cho dù có vài hạt gạo, cũng không đủ cho con ăn."
"Nó lấy đâu ra gạo trắng? Thật là vô lý, chẳng lẽ nó về nhà ăn trộm gạo?" Tôn Bình cực kỳ tức giận, bà ta đi đến chỗ chum gạo, mở nắp ra nhìn xuống.
Phát hiện gạo không hề bị hao hụt, vẫn nhiều như hôm qua.
"Gạo trong nhà vẫn còn nguyên, nó lấy đâu ra gạo trắng?" Tôn Bình lẩm bẩm.
"Mẹ! Mẹ đừng quản nó lấy đâu ra gạo trắng, sáng nay chúng ta có thể cho thêm gạo không?" Lặc Khải ở bên cạnh nhắc nhở, mục đích chính của anh ta là muốn ăn nhiều hơn một chút. Ai bảo nhà đông người, mẹ lại keo kiệt, lượng gạo mỗi lần nấu cơm đều được ấn định, tuyệt đối không cho thêm một hạt gạo nào.
Tôn Bình cầm cái muôi bên cạnh, múc một ít gạo trong chum.
"Cho thêm gạo thì thôi vậy, lát nữa mẹ hấp cho con một bát cơm.
Con cứ ăn cơm trắng là được."
"Được ạ! Mẹ luộc thêm cho con một quả trứng nữa, con trộn cơm ăn." Lặc Khải mừng thầm, bởi vì mục đích chính của anh ta đã đạt được.
Lý Thu ở bên cạnh nhìn, chỉ dám giận mà không dám nói, ngôi nhà này càng ngày càng không thể ở nổi nữa.
Mẹ chồng thiên vị, chồng thì nhu nhược, ngoài việc mỗi ngày đi làm, cũng không giúp được chuyện gì.
Lặc Bắc Thành nấu cháo xong múc ra bát, sau đó hâm nóng số thịt thỏ còn lại từ tối hôm qua.
Triệu Vân Sơ thấy cũng gần xong rồi, mở cửa nhìn ra ngoài.
Lặc Bắc Thành ngẩng đầu lên nói: “Sắp ăn cơm được rồi, em ở trong nhà đợi đi.”
Thấy đã chuẩn bị xong xuôi, Triệu Vân Sơ gật đầu, quay vào trong nhà chờ cơm.