Triệu Vân Sơ gật đầu: "Không có chăn dư, chỉ có thể tạm thời để anh phải chịu ấm ức rồi.”

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Triệu Vân Sơ chui vào trong chăn. Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh.

Lặc Bắc Thành cởi áo khoác ngoài, cuộn lại thành một cục làm gối. Anh nằm xuống, cầm lấy chiếc áo khoác quân đội bên cạnh đắp lên.

"Lặc Bắc Thành, từ nhỏ đến lớn ba mẹ anh đối xử với anh như thế nào?

Có phải lúc nào cũng có thái độ như vậy không?" Triệu Vân Sơ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, tìm chủ đề nói chuyện.

"Từ khi anh có ký ức, ba đối xử với anh cũng bình thường, cũng không khác biệt với những anh chị em khác lắm.

Chỉ là đôi khi mẹ có chút thiên vị.

Có lẽ là do anh rời nhà quá sớm, bà ấy không có tình cảm gì với anh." Trong mắt Lặc Bắc Thành thoáng hiện lên sự cô đơn. Anh thật sự không hiểu nổi sự thiên vị của ba mẹ đến từ đâu, chẳng lẽ do mình làm vẫn chưa đủ tốt sao?

Triệu Vân Sơ thấy Lặc Bắc Thành có vẻ buồn bã, lại không biết an ủi anh như thế nào, đưa tay nắm lấy tay anh muốn cổ vũ anh.

Kết quả đột nhiên phát hiện, tay Lặc Bắc Thành rất to, to hơn cả hai tay cô cộng lại.

Lặc Bắc Thành cảm nhận được bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, không nhịn được nên nắm lại.

"Đau!" Triệu Vân Sơ kêu lên.

"Xin lỗi!" Lặc Bắc Thành vội vàng buông tay. Lần đầu tiên nắm tay con gái, không ngờ lại dùng sức quá mạnh. Anh tự trách mình vô cùng, hận không thể tự tát mình một cái.

"Không sao!" Triệu Vân Sơ lắc tay cười nói: "Vừa rồi em chỉ muốn động viên anh một chút thôi.

Anh đã nhận được lời động viên của em rồi, đừng buồn nữa."

"Ừm." Lặc Bắc Thành đáp lại.

Triệu Vân Sơ thầm mắng một câu "đồ chậm tiêu".

Trời càng lúc càng tối, nhìn ngọn đèn dầu trên bàn sắp tắt.

Triệu Vân Sơ ngồi dậy: “Lặc Bắc Thành! Nhà còn dầu thắp đèn không?”

"Hình như là hết rồi, lúc trước anh chỉ mang theo một lọ dầu thôi." Lặc Bắc Thành lập tức ngồi dậy: “Anh xuống dập tắt nó đi, nếu không thì tối mai không có đèn thắp mất!”

"Ừm. Anh mau xuống đi, em thấy sắp tắt rồi." Triệu Vân Sơ thầm than thở nơi này thật sự quá nghèo.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, có đèn điện thật là tốt đẹp biết bao.

Đèn dầu đã được dập tắt.

Căn nhà chìm vào bóng tối.

Đột nhiên Triệu Vân Sơ cảm thấy không quen, ánh trăng bên ngoài rất mờ nhạt, không có bao nhiêu ánh sáng.

"Vân Sơ, nếu em sợ thì nắm chặt tay anh." Lặc Bắc Thành đưa tay ra, trong phòng quá tối. Anh lo lắng cô gái nhỏ sẽ sợ hãi.

"Em không sao, chỉ là đột nhiên mắt có chút không quen thôi." Triệu Vân Sơ cảm thấy nam nữ ở riêng với nhau, lại trong bóng tối, vẫn nên giữ một chút khoảng cách thì hơn.

Vừa rồi hoàn toàn là vì muốn động viên anh, bây giờ nghĩ lại thấy mình có chút xúc động.

Lặc Bắc Thành có chút không yên tâm: "Nếu em sợ, có thể dựa vào anh một chút.

Em yên tâm, chưa được sự cho phép của em.

Anh sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với em."

"Ừm." Triệu Vân Sơ đáp lại, sau đó dịch sang một bên. Đột nhiên đến một nơi xa lạ, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi.

Lặc Bắc Thành ngửi thấy mùi hương thanh khiết đặc trưng trên người thiếu nữ, cơ thể bỗng chốc nóng ran, nhưng chỉ có thể cố kìm nén.

Triệu Vân Sơ còn quá nhỏ, cơ thể còn chưa phát triển. Cho dù anh muốn làm gì thì cũng chỉ có thể đợi sau này.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Lặc Bắc Thành phát ra tiếng hít thở đều đều.

Triệu Vân Sơ muốn quay về không gian, nhưng nghĩ lại, nếu đột nhiên biến mất.

Liệu có bị anh phát hiện ra không?

Triệu Vân Sơ suy nghĩ một chút, lấy một lọ thuốc mê từ trong không gian ra, lọ thuốc màu trắng, loại thuốc này không màu, không mùi.

Chỉ cần xịt vào người đối phương, đối phương sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê, ít nhất hai tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play