Cô dường như thật sự không thể từ chối Lặc Bắc Thành được.

Nếu đã hơi rung động thì cô thử một lần đi nhỉ.

Triệu Vân Sơ suy nghĩ xong, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lặc Bắc Thành: “Em không phải là Triệu Vân Sơ trước đây, Triệu Vân Sơ trước đây đã chết rồi.

Nếu anh trở thành người đàn ông của em, điều đầu tiên là không được phép phản bội em.

Anh không thể tưởng tượng nổi kết cục của việc phản bội em đâu.

Từ xưa đến nay, có câu chết để chuộc tội! Chết là một cách giải thoát, còn thủ đoạn của em sẽ khiến anh sống không bằng chết.

Anh còn muốn làm người đàn ông của em không?”

Lặc Bắc Thành đột nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của Triệu Vân Sơ một luồng sát khí, loại sát khí này, đã rất lâu rồi anh không gặp.

Dù trong lòng rất kỳ lạ, tại sao Triệu Vân Sơ lại có sát khí mạnh mẽ như vậy? Nhưng Lặc Bắc Thành không hề sợ hãi, ngược lại có cảm giác muốn đương đầu.

“Lặc Bắc Thành anh muốn làm người đàn ông của em! Cả đời này tuyệt đối sẽ không phản bội em, nếu làm ra chuyện có lỗi với em, không cần em ra tay, chính anh sẽ tự kết liễu đời mình!

Vân Sơ, anh không biết em đã trải qua những gì?

Nhưng anh muốn em cho anh một cơ hội, được không? Tin anh đi, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em.”

Triệu Vân Sơ thu ánh mắt lại, rất nhanh đã khôi phục biểu cảm tự nhiên, gật đầu.

Lặc Bắc Thành thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời của mình cuối cùng cũng làm cho Triệu Vân Sơ hài lòng.

“Anh vẫn nói câu đó, đợi chân anh lành, chúng ta sẽ ở bên nhau. Nếu chân không lành chúng ta sẽ là người thân cả đời. Anh không muốn em thương hại anh vì chân anh bị thương…”

Triệu Vân Sơ đưa tay bịt miệng Lặc Bắc Thành: “Em sẽ chữa khỏi chân cho anh, điều này anh có thể yên tâm. Còn tại sao? Em không muốn anh hỏi, đến lúc thích hợp, em sẽ nói cho anh biết.”

“Được! Em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi, đây là lời hứa thứ hai của anh dành cho em.” Lặc Bắc Thành không suy nghĩ gì, trực tiếp đáp lại một câu.

Triệu Vân Sơ khá hài lòng với thái độ của người đàn ông này. Nhưng chuyện không gian của cô thì tạm thời cô vẫn sẽ không tiết lộ một lời nào.

Tuy Lặc Bắc Thành cho cô cảm giác không tồi, nhưng lòng người khó dò, cô không thể không giữ lại con át chủ bài.

Đợi đến lúc Lặc Bắc Thành vượt qua thử thách của cô rồi cô sẽ thành thật nói với anh về không gian.

Lặc Bắc Thành, anh là người đàn ông đầu tiên khiến em rung động, anh đừng làm em thất vọng, nếu làm em thất vọng, em thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu…

“Lặc Bắc Thành, kỳ nghỉ của anh còn bao lâu?” Triệu Vân Sơ quyết định chữa chân cho anh, cần phải có đủ thời gian, tốt nhất là không bị người khác quấy rầy.

“Còn hơn một tháng, kỳ nghỉ này là bù lại những kỳ nghỉ trước đây mà anh chưa nghỉ, nghỉ một lần luôn.” Lặc Bắc Thành cười nhạt nói: “Lãnh đạo đã nói với anh, nghỉ phép là để anh gác lại mọi chuyện, chào đón cuộc sống mới trong tương lai.”

“Hơn một tháng đủ rồi, em cần một nơi yên tĩnh, để phẫu thuật cho anh.”

“Phẫu thuật gì? Là phẫu thuật chân cho anh sao?”

“Ừ. Sau khi phẫu thuật, anh sẽ phải nằm một tháng, không được xuống đất.

Nếu xuống đất, sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi sau này.”

“Vậy thì phải tìm một nơi tốt, nơi này chắc chắn là không phù hợp.” Tuy Lặc Bắc Thành thấy lạ, Triệu Vân Sơ định phẫu thuật gì cho anh?

Nhưng nhớ đến đã hứa với Triệu Vân Sơ, những gì không nên hỏi thì không hỏi, nên anh không hỏi một chữ nào.

Nghĩ đến sáng nay, Triệu Vân Sơ chỉ dùng vài cây kim bạc đã làm dịu cơn đau ở chân anh.

Lặc Bắc Thành đột nhiên cảm thấy, Triệu Vân Sơ có khả năng sẽ chữa khỏi chân của anh.

Lặc Bắc Thành lại quyết định, chỉ cần chân lành, anh sẽ đưa Triệu Vân Sơ rời khỏi nơi này. Sau này sẽ không bao giờ quay lại gia đình này nữa, còn những gì cần phải cho anh sẽ gửi về đầy đủ. Anh chỉ có thể làm được đến đây thôi với ba mẹ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play