Đội trưởng Vu Dương nhìn căn phòng trống trơn, thở dài một hơi.
“Chúng ta tập hợp chậm quá, vẫn là chậm một bước. Bọn họ chắc là vừa đi, xung quanh nhiều núi như vậy, chỉ dựa vào mấy anh em chúng ta thì không thể nào rà soát hết được. Đợi đến lúc chúng ta leo hết núi, bọn họ đã vác theo con mồi về nhà từ lâu rồi. Đây là kinh nghiệm nhiều năm truy bắt bọn săn trộm của tôi.”
Lặc Bắc Thành gật đầu: “Xung quanh đúng là rất nhiều núi. Các anh nhân lực có hạn, đừng quá miễn cưỡng.”
"Cảm ơn quân trưởng Lặc đã thông cảm." Vu Dương cảm thấy vô cùng cảm động. Chức vụ của đối phương cao hơn mình, nếu nói lời khó nghe, anh ta cũng chỉ có thể im lặng mà nghe.
Lặc Bắc Thành mỉm cười: “Chúng ta đều là vì nước mà phục vụ, không cần phải khách sáo với tôi như vậy. Lát nữa tôi phải quay về thôn, các anh có muốn đi cùng tôi không?”
Trong lòng Lặc Bắc Thành có một suy đoán táo bạo, đám người kia chắc chắn là ở ngọn núi thứ hai. Đưa mấy đồng chí công an này lên núi, người đông dễ làm việc, biết đâu có thể tiện thể giải quyết bọn họ luôn.
Vu Dương cười nói: “Được đi cùng anh, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau. Hay là như vậy đi, một tiếng nữa, tôi dẫn anh em đến tìm anh. Đường xá xa xôi, chúng tôi phải về chuẩn bị lương khô và một số dụng cụ cần thiết, sau đó sẽ quay lại cùng các anh xuất phát. Trên đường đi, anh giới thiệu sơ qua tình hình vụ án cho chúng tôi được biết. Đã nhiều năm rồi không xảy ra vụ án mạng nghiêm trọng nào như vậy, phải nhanh chóng tóm gọn hung thủ, tránh để kẻ khác bắt chước.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT