Lúc hắn đọc sách cổ, đọc được lệ cổ "dùng sắc hầu hạ người khác", từ trước đến nay sẽ luôn cau mày, nhưng mà, hắn bây giờ lại có chút hiểu được tâm lý của những người "dùng sắc hầu hạ người khác" đó.
Bị người khác nhìn chằm chằm, hắn sẽ cảm thấy trong lòng không vui. Nhưng duy chỉ ở nơi này của Túc Khê, hắn hy vọng Túc Khê sẽ nhìn hắn lâu thêm một chút, chỉ nhìn mình hắn. Người khác cảm thấy hắn tuấn mỹ, hắn chỉ cảm thấy cả người sắp nổi hết da gà lên rồi, nhưng Tiểu Khê nói hắn đẹp, tim hắn lại đập rộn lên.
Hắn nhìn cái đầu không dám ngẩng lên của Túc Khê, ổn định lại tâm trạng, nói: "Cho dù là nàng có cố ý đi nữa, cũng không sao cả."
Túc Khê:...
Trong lòng Túc Khê phát điên lên, phải làm sao để giải thích rằng nàng không phải người có tính hiếu sắc điên cuồng hơi một tí là khẩy quần áo của người khác đây? Nàng mặc dù là nhan cẩu, nhưng cũng là một nhan cẩu trong sáng đội trời đạp đất!
"Mau mặc quần áo vào?" Túc Khê hét lên.
Lục Hoán chậm rì rì mặc áo lại: "Được rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play