Bên phía Thừa Châu, mấy quan viên không tìm thấy hắn nhất định sẽ rất hoảng loạn, nhưng bây giờ Lục Hoán đã không còn đủ tâm trí để lo nhiều như vậy, trái tim hắn nhảy lên thình thịch, chỉ muốn lập tức gặp được nàng.
Lục Hoán đứng trong phòng của Túc Khê chốc lát, mà bộ y phục vàng rực đó của hắn thật sự không hợp với gian phòng này chút nào, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ bị coi thành tên trộm.
Nhưng lúc này trong nhà Túc Khê lại không hề có động tĩnh, chắc là không có ai ở nhà, ban ngày cha mẹ nàng đều đi làm hết rồi.
Lục Hoán do dự một lát rồi mới đi đến bên cửa phòng, chậm rãi mở cửa ra.
Phòng khách ―― hắn đã rất quen thuộc.
Chờ đến khi sự vui sướng dần nguôi ngoai, Lục Hoán lại lập tức nhận ra bản thân thật là lúng túng, hắn không biết nàng đã đi đâu cả.
Nếu như hắn vẫn cứ đứng đợi ở đây rồi chờ đến tối, nhỡ đâu cha mẹ nàng về trước, vậy thì hình như hắn sẽ chẳng có cách nào để giải thích rõ vì sao bản thân lại một mình xuất hiện trong chính căn nhà của họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT