Nhưng Lục Hoán đã chính mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kia, muốn sớm ngày kết thúc chiến tranh, để cho bá tánh được thái bình cho nên so với nàng, hắn càng thêm vội vàng.
Lục Hoán cười cười, cũng không trách nàng không hiểu được triều đại của hắn.
Vốn dĩ bọn họ cách xa ngàn năm thời gian, và mọi thứ, cho dù là văn hóa, ngôn ngữ, hay là tư tưởng, đều không hề giống nhau. Hắn sau khi tiếp xúc qua một số kiến thức và văn hóa ở bên nàng, phát hiện ra triều đại của mình, có rất nhiều văn hóa phong kiến vô cùng cổ hủ, ngược lại ở bên nàng rất hòa bình, ở bên đó khó mà xảy ra chiến tranh.
Cho nên nàng không cần hiểu rõ sự phong bế lạc hậu ở triều đại của hắn, tự hắn sẽ tiếp thu cái tốt ở triều đại của nàng là được.
Hắn rất muốn chạm vào nàng qua bức màn, nhưng cảm thấy mình đột nhiên giơ tay ra, sẽ khiến nàng thấy kỳ quái, vì thế hứa hẹn nói: "Chắc là không cần quá ba tháng, cuộc chiến này sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta trở về kinh thành đi, nhà mới ta mua ngươi còn chưa nhìn qua."
Túc Khê lúc này mới vui vẻ hơn một chút: "Được."
Lục Hoán lại thúc giục: "Mau đi ngủ đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT