Mặc dù Lục Hoán không biết những cái bọt khí màu trắng đó là gì, nhưng rõ ràng nàng chỉ nói có một câu, nó lại hiện lên nhiều tới như vậy, quả nhiên, cái khung thoại hình chữ nhật màu đen kia là hiển thị những gì nàng nói, còn cái bọt khí màu trắng hình quả trứng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Lục Hoán nhíu mày, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Bây giờ hắn mới biết vì sao nàng luôn xem hắn là một đứa trẻ, lúc trước hắn còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của chính hắn mà thôi.
Hóa ra trên bức màn hắn ở trước mặt nàng vẫn luôn mang cái dáng vẻ này, cái dáng vẻ của một đứa trẻ tay chân ngắn ngủn, đầu to mình thấp...
Đối diện với dáng vẻ trẻ con của hắn cả năm nay, nàng không nghĩ hắn là một đứa nhỏ mới lạ ấy?!
Nhớ lại hành vi sờ đầu hắn trước đây của nàng, sắc mặt Lục Hoán càng lúc càng khó coi...
Hắn cắn chặt răng, không kìm được mà bước đến bàn cầm bút lông lên, chấm mực xong bước đến bên tường, dựa lưng vào tường, sau đó dùng bút lông của mình vẽ một đường.
Sau đó lấy một cây thước dài, đo cái điểm do chính tay mình đánh dấu, đưa cho nàng xem ở phía bên kia màn hình, vô cùng nghiêm túc nói: "Tiểu Khê, ta thân cao tám thước hai, ngươi có biết hay không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play