Mai Vũ hết sức cẩn thận quan sát phản ứng của Lạc Hi. Sau khi điều tra rõ ràng tình hình thôn xóm, hắn đã không bỏ sót mà báo cáo kỹ càng tỉ mỉ cho điện hạ, thần thái của Lạc Hi lúc đó làm hắn ký ức vẫn còn mới mẻ. 

Màu tóc và màu mắt của Lạc Hi đều là màu sắc ấm áp tượng trưng cho mặt trời, nhưng Mai Vũ ở bên cạnh hắn lại thường xuyên cảm nhận được giá lạnh. Mai Vũ hiểu rõ, vô luận nội tâm phẫn nộ thế nào, điện hạ đều sẽ làm như lời Lạc Tu nói, bởi vì hắn cũng sẽ không vi phạm ý chỉ thần để lại. "Tạm thời miễn tử hình." Lạc Hi nói, "Đem hắn mang về nhốt vào phòng giam, tiếp nhận hình phạt, sám hối với thần." 

Cánh tay trái An Hà buông thõng, một sợi dây leo trườn xuống dưới, cắm rễ vào mặt đất, trong nháy mắt hình thể phình to, quanh quẩn trên không tất cả binh lính, giống như con rắn khổng lồ che trời, há cái miệng lớn như chậu máu uy hiếp mọi người. Binh lính xung quanh rơi vào hỗn loạn, rút vũ khí nhắm vào dây leo. 

"Thứ gì vậy?" 

"Là Vương Xà Đằng! Sinh vật cấp độ nguy hiểm cao nhất!"

 "Mau cảnh giác!" 

Binh lính không rảnh lo đến An Hà, đều quay mặt về phía Vương Xà Đằng như gặp đại địch, đồng tử giãn ra vì sợ hãi, tứ chi run nhè nhẹ. 

Có Lạc Hi điện hạ và Nhật Huy thuyền làm hậu thuẫn, bọn họ mới có thể tiếp tục kiên trì đứng ở đây, nếu không sớm đã chạy trối chết —— không phải bọn họ không được huấn luyện bài bản, mà là chênh lệch với loại sinh vật phi nhân nguy hiểm này quá xa, như kiến không biết tự lượng sức mình khiêu chiến voi, ngoài việc bị nhẹ nhàng giẫm chết ra không có khả năng thứ hai. 

Trán Mai Vũ nhỏ giọt mồ hôi lạnh, đều là hắn sơ suất, lại không điều tra ra Vương Xà Đằng ẩn náu ở cái thôn xóm này! Thôn xóm hẻo lánh cằn cỗi như vậy có thứ gì có thể hấp dẫn nó chứ? 

Tuy rằng có điện hạ ở đây, sinh vật cấp độ nguy hiểm cao nhất không tạo thành uy hiếp lớn bao nhiêu, nhưng tính mạng của dân làng và binh lính yếu ớt e rằng khó có thể bảo đảm. 

An Hà đi qua, đưa tay về phía dây leo, tim Mai Vũ thắt lại, khẩn trương hét lớn: "Mau trở lại! Đây là sinh vật cấp độ nguy hiểm cao nhất, toàn bộ tinh hệ giống loài nguy hiểm hơn nó không vượt quá mười loài, tàn sát quân đội dễ như ăn cơm uống nước, ngươi đừng có hành vi khiêu khích nó!" 

Bàn tay An Hà ấn lên dây leo: "Tinh hệ nhỏ bé thế này, mà còn có gần mười loài nguy hiểm hơn ngươi, ngươi không được giỏi lắm nhỉ." 

Vương Xà Đằng uất ức vẫy đuôi. Mấy giống loài đó nguy hiểm hơn nó, chẳng qua là vì gây ra nguy hại lớn hơn thôi, nó đâu có giống lũ ngu xuẩn chỉ biết giết chóc đó, nó thông minh hơn nhiều. Thật sự so sánh sức chiến đấu, nó chưa chắc đã thua! Trong lúc dây leo quét qua, Mai Vũ tinh thần tập trung nắm chặt vũ khí, lòng bàn tay chảy một lớp mồ hôi dính nhớp. 

Kết quả, Vương Xà Đằng thật sự vẫy vẫy đuôi như một chú chó con, không hề gây ra cảnh kiến trúc hàng loạt sụp đổ, mặt đất sụt lún, thậm chí một chút thương vong cũng không có? Nếu nói có cái gì bị ảnh hưởng, đại khái chính là bụi đất bị quét… đi. Ánh mắt Mai Vũ đờ đẫn, bắt đầu hoài nghi mắt mình. 

Chẳng lẽ đây không phải Vương Xà Đằng, mà là sinh vật khác có bề ngoài tương tự Vương Xà Đằng? "Ngươi không cần hoài nghi, chính là Vương Xà Đằng." Lạc Tu bật ra nụ cười nhạo của người từng trải. "Lo lắng cho ai cũng không cần lo lắng cho An Hà, hắn chính là..." 

Lời nói vo tròn trong miệng, Lạc Tu nói ra đầy ẩn ý, "Chủ nhân của cái sinh vật cấp độ nguy hiểm cao nhất này." 

Tài nguyên thôn trang có hạn, An Hà tuy rằng sống tốt hơn các dân làng khác rất nhiều, nhưng làn da vẫn hơi trắng bệch do dinh dưỡng kém, trên cổ tay có thể nhìn thấy mạch máu xanh tím và khớp xương lồi ra, hình thể so với Vương Xà Đằng có thể bỏ qua không đáng kể, trông không chịu nổi một đòn, vậy mà dây leo khổng lồ lại nằm rạp dưới bàn tay gầy yếu của hắn, có thể dễ dàng đọc ra hàm ý tuyên thệ trung thành. 

"Không cần đi theo ta nữa." 

An Hà nói, "Ngươi ở lại đây bảo vệ những người khác." Đầu nhọn dây leo không nỡ quấn lấy cổ tay hắn. 

Cây Chocolate ở xa xa nhân lúc không ai chú ý đến mình, lặng lẽ không tiếng động moi rễ cây ra khỏi đất, rón rén đi ra ngoài, bị An Hà nhìn thấy, lập tức cứng đờ tại chỗ, giữ nguyên tư thế vừa rồi bất động. 

An Hà hơi hơi mỉm cười: "Ngươi đang chơi trò một hai ba người gỗ với ta à?" 

Cây nhỏ không ngừng gật đầu. An Hà chỉ vào nó, nói với Vương Xà Đằng: "Trông chừng cái cây này cho ta, đừng để nó chạy." Cây Chocolate nhanh như chớp quay về chỗ cũ, nhảy vào cái hố đất do mình tạo ra lúc chạy ra, cong thân cây xuống dùng chạc cây lùa đất xung quanh lấp vào hố, một lần nữa tự trồng lại mình.

 An Hà ghét bỏ nói: "Chỗ bẩn đều không ăn được, lãng phí." Cây nhỏ liều mạng giũ sạch bụi bẩn trên người. "Như vậy mới tạm được." 

An Hà thu hồi ánh mắt, tiếp tục cổ vũ Vương Xà Đằng: "Làm cho tốt, sau này ta sẽ trở về nghiệm thu thành quả."

 Ý cười của hắn ôn hòa: "Đến lúc đó, ta cũng sẽ đón ngươi rời đi." 

Dặn dò Vương Xà Đằng xong, An Hà tự giác lùi lại vài bước, rời khỏi phạm vi bao phủ của dây leo. Hệ thống nói: "Phát hiện dao động của người xuyên việt." An Hà: "Ngươi không cần nhắc đi nhắc lại trong đầu ta, ta biết." "Ta cũng cảm giác được." An Hà hơi hưng phấn, nhìn lên Nhật Huy thuyền đang ngự trị trên không trung, "Có một người xuyên việt đang ở trên thuyền." 

Mai Vũ liếc mắt nhìn Lạc Hi điện hạ, cảnh giác Vương Xà Đằng rồi chậm rãi đi về phía An Hà, lấy ra còng tay. An Hà chủ động đưa hai tay ra, để hắn còng lại. Loại còng tay này hình như có chất liệu đặc thù, dị năng ảo thuật bị áp chế. Ánh mắt Mai Vũ phức tạp: "Ngươi có năng lực chạy trốn, vì sao không phản kháng?" 

An Hà hăm hở muốn thử: "Ta vẫn là lần đầu tiên ngồi tù." Mai Vũ: "..." Đủ loại tội phạm hắn đều gặp qua, vẫn là lần đầu tiên gặp kẻ cảm thấy hứng thú với việc ngồi tù. Lạc Tu di chuyển lại gần An Hà. Hắn là em trai Lạc Hi, có dòng máu hoàng tộc, binh lính cũng không dám thật sự xem hắn như tội phạm, chỉ cần Lạc Tu không định bỏ trốn, liền mắt nhắm mắt mở cho qua hành động nhỏ của hắn. 

Lạc Tu cúi đầu nhìn bản thân bị xiềng xích quấn chặt, nói với An Hà: "Vì sao ngươi chỉ phải đeo còng tay?" 

"Có thể là do ta tương đối tự giác phối hợp." An Hà nói, "Ngươi có tiền án vượt ngục, bắt về khẳng định phải trông giữ nghiêm ngặt hơn." 

Mai Vũ nhận lấy xích sắt từ tay thuộc hạ, trầm giọng nói: "Đối với phạm nhân nguy hiểm, chỉ dùng còng tay chống dị năng đương nhiên là không đủ." An Hà nói: "Ngươi cũng không cần nhanh như vậy vả mặt ta." Mai Vũ: "..." Hắn dùng xích sắt trói An Hà lại. An Hà ngạc nhiên nói: "Ngươi lại không hề việc công báo thù riêng, làm ta chịu chút đau khổ lúc buộc chặt." Mai Vũ hít sâu một hơi, không nói lời nào áp giải An Hà đi về phía trước. Bước lên thang ánh sáng, đi vào bên trong Nhật Huy thuyền. 

Lúc nhìn từ bên ngoài, An Hà đã phát hiện quy mô Nhật Huy thuyền so với trước kia đã mở rộng hơn rất nhiều, bên trong khoang thuyền cũng thay đổi không ít, đã làm một số cải tiến cho phù hợp với sinh hoạt và thẩm mỹ đương đại, giống như một cung điện hùng vĩ hoa lệ. Ánh hào quang của thuyền cứu nạn không hề suy giảm, như mặt trời chiếu rọi từ cổ chí kim, có thể hiểu vì sao Lạc Hạ lại giao nó cho Lạc Hi. 

An Hà chú ý tới, những sửa đổi trước kia hắn làm trên thuyền đều được bảo tồn nguyên dạng, không có bất kỳ thay đổi nào. Lạc Tu tò mò hỏi: "Đang xem gì vậy?" An Hà nói: "Có vài chỗ không khớp với tổng thể khoang thuyền, trông không hài hòa." Rất nhiều người từ bên ngoài xa xôi trông tới Nhật Huy thuyền, đều sẽ bị kỳ tích về quy mô này làm kinh động tâm thần, càng không cần phải nói đến việc tiến vào bên trong khoang thuyền, ngay cả Lạc Tu không quá trang trọng cũng sẽ trở nên trang nghiêm hơn một chút. Mai Vũ lần đầu tiên nhìn thấy có người ở đây say sưa xem xét, còn mở miệng bình luận, thanh thản như đang dạo vườn sau nhà mình. 

Kẻ đạo tặc dám cả gan khinh nhờn thần linh, quả nhiên thiếu lòng kính sợ đối với sự tồn tại vĩ đại! 

Mai Vũ lại một lần nữa bùng lên lửa giận, hạ giọng quát lớn: "Ngươi quá vô lễ!" An Hà nói: "Được rồi, ta không nói nữa." Mai Vũ cũng không rõ lắm, vì sao Nhật Huy thuyền lại bảo tồn những dấu vết vừa nhìn đã thấy vô cùng cũ kỹ này, nhưng Lạc Hi điện hạ lại vô cùng coi trọng chúng. Hắn đã từng nhìn thấy điện hạ lẳng lặng đứng trước những dấu vết đó, không dám chạm vào, đôi mắt trống rỗng được lấp đầy màu sắc. Tương tự như trạng thái của điện hạ khi nhắc tới thần linh. 

Truyền thuyết Lạc Hạ đại nhân không trở thành thần tử, nhưng cũng là con người gần với thần linh nhất, Mai Vũ mạo muội suy đoán, những dấu vết này trên Nhật Huy thuyền có lẽ có liên quan đến thần.

Phòng giam giữ phạm nhân ở hai tầng dưới boong tàu. Bởi vì là chủ nhân của Vương Xà Đằng, An Hà bị coi là tội phạm nguy hiểm cao, giống như Lạc Tu, cần bị giam vào nơi sâu nhất. 

Bên ngoài giam giữ những tội phạm yếu hơn một chút. An Hà nói: "Đều là tù vượt ngục bị bắt về à? Xem ra nhà tù kinh đô có không ít kẻ trốn thoát." 

Lạc Tu cười cười: "Nhà tù kinh đô quá khó lay chuyển, không gây ra biến động lớn thì không ra được đâu." Đi ngang qua một phòng giam bên ngoài, An Hà đột nhiên bắt gặp một đôi mắt tiều tụy sau cửa sắt. 

Chủ nhân đôi mắt đứng ở phía sau cửa, thông qua song sắt cửa lao nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan và mái tóc dài của nàng, là một thiếu nữ thanh tú. An Hà mỉm cười, gật đầu với nàng. Ánh mắt thiếu nữ ngơ ngẩn. Lạc Tu hỏi: "Người quen?" An Hà tiếp tục bị binh lính áp giải đi vào sâu bên trong, hắn nói: "Không quen biết, nếu nhất định phải nói thì, xem như đồng hương." Quê nhà của An Hà, chẳng phải chính là thôn xóm nhỏ vừa rời đi sao. 

Lạc Tu cười nhạo: "Muốn đối phó ta thì cũng ít nhất nghiêm túc một chút, ngươi có biết thân phận người kia không?" 

An Hà tỏ vẻ hứng thú hỏi: "Là gì?" 

Lạc Tu nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, Lạc Hi đã tiêu diệt Phản Thần phái." 

"Nàng chính là con gái của thủ lĩnh Phản Thần phái." * Sau khi An Hà rời đi, La Lôi đứng sau cửa lao vẫn còn hơi xuất thần, không rõ người kia vì sao lại mỉm cười thân thiện với mình. Phòng giam bên ngoài diện tích lớn, có thể ở cùng lúc ba bốn người. 

Nữ tù nhân cùng phòng giam với La Lôi hỏi: "Đó cũng là người của giáo phái phản thần các ngươi à?" La Lôi cẩn thận xem lại ký ức của nguyên thân. Bạn tù đã quen với hành vi đụng tí là ngây ra, phản ứng chậm nửa nhịp của nàng trong khoảng thời gian này, thầm đoán La Lôi không phải là bị tra tấn đến ngu đi rồi chứ? 

Một lúc lâu sau, La Lôi lắc đầu: "Hắn không phải, ta không quen biết hắn." 

"Bị nhốt ở nơi sâu nhất, đều là tội phạm nguy hiểm cao." Bạn tù đồng tình nói, "Nếu là người quen, còn có thể giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của Dạ Oanh." Sắc mặt La Lôi trắng bệch. 

"Ngươi không phải thấy thái độ người kia không tệ, muốn thử ôm đùi chứ gì? Ta khuyên ngươi tuyệt đối đừng." 

Nữ bạn tù nói, "Chúng ta lúc trước làm sao có thể chạy ra khỏi nhà tù, ngươi không phải không biết, chính là do đám tội phạm nguy hiểm cao gây ra bạo động, tuyệt đại bộ phận lính canh đều đi trấn áp, phòng thủ bên ngoài yếu kém, mới làm chúng ta tìm được cơ hội. Không có bọn họ, đám người chúng ta chẳng làm nên trò trống gì, ở trước mặt họ, chúng ta yếu ớt như gà con vậy." 

"Tội phạm nguy hiểm cao có thể còn hỉ nộ vô thường hơn cả lão đại Dạ Oanh, hắn không hiểu sao lại tỏ ra tốt với ngươi, trong lòng nói không chừng đang có ý đồ xấu gì. Khoảng thời gian trước phòng giam cách vách có kẻ đi lấy lòng tội phạm nguy hiểm cao, bị đùa bỡn thảm đến mức nào ngươi cũng đã thấy rồi. Không muốn rơi vào kết cục giống vậy, thì tránh xa một chút." 

La Lôi sợ hãi nói nhỏ: "Ta biết rồi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play