"Không gặp được người nào khác." Lâm Khai Vũ lắc đầu, "Nơi này khả năng chỉ có chúng ta."
"Không nên đâu." Tống Hạo không cảm thấy mình và hai người bạn học khác có điểm gì đặc biệt, có thể trở thành ba người may mắn duy nhất trên xe buýt có cơ hội xuyên không. Hắn càng có khuynh hướng tin rằng người xuyên không không chỉ có ba người họ. Tống Hạo suy nghĩ rồi nói: "Có thể là họ ở khá xa, hoặc là gặp phải tình huống đặc thù nào đó."
Kim Văn Khải nói: "Lâm Khai Vũ, hay là chúng ta đăng thêm vài lần thông báo tìm người?"
"Gần đây tôi bận, bình thường rảnh là đăng toàn mạng rồi." Lâm Khai Vũ không có ý định nói nhiều về chuyện này, ngược lại hỏi ra một đề tài mà hắn xem ra quan trọng hơn, "Tôi nghe bảo vệ nói, các cậu là đi siêu xe tới." Hắn hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn An Hà, thấy rõ huy hiệu nhà thám hiểm hai sao của An Hà, không mấy để tâm mà quay đầu lại cười cười với hai người bạn học, "Còn thuê nhà thám hiểm hộ tống các cậu đến đây, xem ra sống không tệ nhỉ."
"Nào có." Kim Văn Khải thở dài, "Siêu xe căn bản không phải của chúng tôi, là người tốt bụng mà An Hà quen biết cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường."
"À, An Hà chính là vị nhà thám hiểm này, anh ấy giúp chúng tôi rất nhiều." Giới thiệu xong An Hà, Kim Văn Khải tiếp tục kể khổ, "Chúng tôi vừa tỉnh lại là ở khu ổ chuột, cậu không biết chúng tôi sống những ngày tháng gì đâu, thật sự còn không bằng ăn mày, vận khí tốt kiếm được ít tiền, mới có thể từ khu ổ chuột ra ngoài, nếu không chúng tôi ngay cả lộ phí đến tìm cậu cũng không có."
Nghe được tình cảnh sau khi xuyên không của hai người bạn học không bằng mình, nội tâm Lâm Khai Vũ nhẹ nhàng thở phào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT