“Này, sao lại thế này? Đây không phải ngươi mở cửa chứ?”
Triệu Bắc Xuyên lắc đầu: “Không phải, có người xông vào rồi! Mau chạy đi xem có bị ném mất đồ gì không!”
Vài người vội vàng mở túi đồ ra, lấy những đồ vật bên trong ra kiểm kê từng món.
Mất của Triệu Bắc Xuyên một chiếc áo bông mới, của Tiểu Đậu Tử một khúc vải điều, số đồ vật này tổng cộng cũng chỉ đáng giá khoảng hai ba lượng bạc, còn lại chắc là tên trộm thấy không đáng giá nên không lấy. May mắn bạc vẫn luôn do Lục Dao giữ bên người, nếu không thì bị trộm sạch rồi.
Triệu Bắc Xuyên tức giận gọi tiểu nhị tới, nhưng tiểu nhị cũng đành bó tay, dù sao trạm dịch có đến mười mấy vị khách, không thể gọi từng người ra tra hỏi xem ai là kẻ trộm, mà có hỏi cũng chẳng ai nhận.
“Khách quan ra ngoài nên giữ tinh thần tỉnh táo để bảo quản tốt đồ đạc, người ngoài đủ kiểu, tiểu nhân thật sự không có cách.”
Lục Dao xua tay nói: “Thôi, cũng không mất món gì quý giá, mau nghỉ ngơi để mai còn đi sớm.”
Trạm dịch cũng chỉ là giường đất, lại vừa nhỏ vừa hẹp, bốn người miễn cưỡng mới nằm được. Triệu Bắc Xuyên thân hình quá cao, phải để đầu quay vào trong, chân hướng ra ngoài mới có thể duỗi thẳng, may mà chỉ ngủ một đêm, nếu không thì khó chịu chết mất.
Sáng hôm sau, vừa qua giờ Dần, người nhà họ Triệu đã dậy cả. Lục Dao như thường lệ bảo tiểu nhị mang một bình nước sôi tới, rửa mặt qua loa, rồi uống một chén bột trà dầu để tiếp tục lên đường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play