Tối đến, trước khi ngủ, Lục Dao đem chuyện muốn mời Lâm Đại Mãn đến giúp làm đậu hủ kể lại cho Triệu Bắc Xuyên nghe.“Đại Mãn ca sau khi hòa li thì bị nhà mẹ đẻ đuổi đi, hôm nay ta thấy bộ dáng huynh ấy, trong lòng thật sự khó chịu.”
Nhớ tới chuyện trước đây lợi dụng Lâm Đại Mãn hại Tống quả phụ , Lục Dao vẫn canh cánh trong lòng, mang theo mấy phần áy náy. “Hiện tại huynh ấy mang theo hai đứa nhỏ sống trong ngôi miếu đổ, đến cả bữa cơm nóng cũng không có mà ăn. Vừa khéo ta làm đậu hủ một mình cũng không xuể, để huynh ấy đến phụ một tay, tiện thể mang đậu hủ đi bán ở mấy thôn quanh đây.”
Triệu Bắc Xuyên gật đầu, hắn xưa nay không phải người tính toán thiệt hơn. Biết Lục Dao bán đậu hủ có lời, cũng hiểu nếu không vì trong nhà còn nhiều chuyện phải lo, hắn đã sớm xắn tay làm cùng rồi.
Lục Dao nói tiếp: “Ta tính dọn dẹp lại căn bếp cũ phía sau, cũng bỏ không bao lâu nay, làm chỗ ở tạm cho huynh ấy với bọn nhỏ. Tiền công thì mỗi ngày mười văn.”
Mười văn một ngày không phải con số nhỏ, huống chi còn bao ăn bao ở. Một tháng ba trăm văn, một năm cũng gần ba quan—đối với dân thường quanh năm trông vào ruộng đất thì đây đã là món tiền lớn.
Triệu Bắc Xuyên gật đầu cái nữa: “Được. Ngươi thấy sao thì làm vậy, cần ta giúp gì thì cứ nói.”
“Ngày mai huynh giúp huynh ấy đóng một cái giường đất nhé,” – Lục Dao dặn dò – “trời sắp chuyển lạnh rồi, bọn nhỏ còn nhỏ, nằm đất thì chịu sao nổi.”
“Ừ, để ta làm.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Đại Mãn dắt theo hai đứa nhỏ đi về hướng Loan Câu thôn. Trên đường, Lâm Tiểu Xuân ngẩng đầu hỏi: “A cha, ngươi định dẫn chúng ta về nhà sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT