Trăng sáng sao thưa, Lục Dao đem chỗ đậu cuối cùng đổ vào vào cối xay, thúc giục Triệu Bắc Xuyên bên cạnh: “Mau lên, mau lên, lát nữa dắt ngươi đi xem náo nhiệt!”
Triệu Bắc Xuyên không hỏi là náo nhiệt gì, chỉ tăng thêm sức, đẩy cối xay xoay vèo vèo. Không bao lâu, số đậu trong thùng đã xay xong, hai người xách sữa đậu nành rảo bước về thôn. Đi được nửa đường thì nghe phía trước ồn ào náo loạn, tiếng người la hét không dứt, còn có ánh lửa lập lòe chen chúc.
Lục Dao bước nhanh hơn, giọng đầy kích động: “Đi mau! Qua đó nhìn xem!”
Tới bờ sông, chỉ thấy Tống quả phu trên người chỉ vẻn vẹn một mảnh y phục, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, cả người co rúm một chỗ, run rẩy không ngừng. Cạnh đó, Tống Trường Thuận tuy đã mặc quần, nhưng bị Lâm Đại Mãn tát cho hai cái nảy lửa, mặt sưng như đầu heo.
Tống lão thái ôm ngực, thở không ra hơi, giận đến run người: “Ngươi cái đồ tiện phu không biết xấu hổ! Trước kia là ai khóc lóc cầu xin ta cho lưu lại Tống gia, nói không nỡ xa hài tử? Giờ thì hay rồi, dám trộm người giữa ban ngày! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Hôm nay không khai ra cho sạch, ta lập tức đưa ngươi vào am ni cô!”
Tống quả phu hoảng hốt co rúm người lại. Am ni cô kia nào phải nơi tử tế gì, nghe nói mỗi ngày chưa sáng đã bị gọi dậy làm việc, cơm không đủ ăn, việc không xong thì còn bị đánh. Không có thân nhân tới chuộc thì phải ở đó cả đời, đến chết mới được thả ra.
“Nương, con sai rồi, con biết sai rồi! Đừng đưa con vào chỗ đó mà!” Tống quả phu bò đến bên Tống lão thái, ôm chặt lấy ống quần bà, vừa khóc vừa cầu xin. “Là hắn... là Tống Trường Thuận ép buộc con! Đại Phú mới vừa đi không bao lâu, hắn liền mò tới, muốn con ngủ với hắn. Con không chịu, hắn liền ép buộc, con thật sự không có cách nào!”
“Ngươi nói bậy!” – Tống Trường Thuận vừa nghe liền nổi trận lôi đình. – “Rõ ràng là ngươi dụ dỗ ta trước! Lúc đầu ngươi kêu thân thể không khỏe, gọi ta đến phụ trồng ruộng hai hôm. Ta tưởng đại ca không có nhà, liền đi giúp. Kết quả, ngươi đưa nước đường, thuốc bổ, còn lấy khăn tay lau trán cho ta, kéo tay ân cần hỏi han, còn vuốt mặt ta. Thử hỏi, tẩu tử nào lại thân mật với em chồng như thế? Không phải dụ dỗ thì là gì?”
Tống quả phu bật khóc, giọng như xé gan xé ruột: “Vậy ngươi còn dám kéo ta vào rừng, cởi quần ta? Nương, con là vì không nỡ xa Bình tiểu tử, nếu không con đã theo Đại Phú đi rồi...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT