Cơn bệnh này đến dữ dội, suốt ba ngày mới có chuyển biến tốt. Ngoài trời mưa suốt ba ngày, hôm nay sáng sớm, cuối cùng trời cũng ngừng giông bão, mặt trời e thẹn ló dạng. Mặc dù Lục Dao đã đỡ hơn, nhưng cơn bệnh đến như núi dồn, bệnh đi như kéo tơ. Cảm giác cơ thể như bị rút hết sức lực, mềm như bông, không có chút sức nào.
Sáng sớm, Triệu Tiểu Niên đã bưng một chén thuốc đen như mực vào phòng, “Tẩu tử, uống thuốc đi."
Lục Dao nhăn mặt, hoài nghi không biết chén thuốc đen ngòm này có thể chữa bệnh hay không. Nghe nói thuốc này khó mua, Triệu Bắc Xuyên đã phải chạy đi chạy lại trấn trên mấy lần mới mua được. Cậu bịt mũi, một ngụm uống cạn. Vị thuốc đắng ngắt, mùi thảo dược nổ tung trong khoang miệng khiến cậu ghê tởm, suýt nữa nôn khan.
Triệu Tiểu Niên vội vàng nhét vào miệng cậu một cục đường, “Cảm thấy khá hơn chưa?"
“Ừ, khá hơn nhiều rồi. Còn ca ngươi đâu?"
“Hắn xuống ruộng làm việc rồi, trời còn chưa sáng đã đi rồi."
Cánh đồng lúa bị mưa ngập, mọi người vội vã chạy ra ngoài để dẫn nước, cố gắng cứu vớt mùa màng, nếu không chẳng có gì để thu hoạch. Triệu gia có tổng cộng mười hai mẫu đất, trong đó bảy mẫu là đất trên núi, còn lại năm mẫu là đất dưới chân núi.
Đất trên núi thì còn đỡ, mặc dù một số bờ ruộng bị mưa làm hư hại, nhưng đại đa số vẫn ổn. Còn dưới chân núi thì thảm hại, gần như toàn bộ bị ngập nước. Triệu Bắc Xuyên cầm cuốc, đào mương trên mặt đất để dẫn nước ra, suy nghĩ phải nhanh chóng giải quyết, càng trì hoãn lâu, hoa màu càng chết nhiều.
Cùng với hắn có nhiều người có cùng ý tưởng, cả nhóm người vội vàng đào mương thoát nước.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT